Chương :
Nếu như cô ta nói tình nguyện ở bên cạnh anh, hẳn Âu Minh Triết sẽ rất vui.
Nhưng mà, nói xong câu đó, Dương Nhạc Linh không nghe thấy Âu Minh Triết đáp lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Sơn đứng ở một bên, khinh miệt nhìn mình.
Cô ta cắn cắn môi, cảm thấy vô cùng nhục nhã, mặt nóng bừng lên.
Trong âm thanh thêm mấy phần nóng nảy: “Như vậy còn không được sao? Anh cố ý chèn ép bố em không phải chỉ vì mục đích này sao? Em cũng đã đến đây cầu xin anh đêns như thế này rồi, anh còn muốn thêm nào mới vừa lòng? Coi như ta lúc trước em sai thật, bây giờ anh nhục nhã em thế này cũng đủ rồi chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của cô ta rơi xuống như mưa.
Nếu như không phải là lúc trước tính toán sai lầm, làm sao cô ta phải chịu nỗi nhục lớn như bây giờ.
Cô ta bi thương nói: “Em thực sự biết sai rồi. Anh tha thứ cho em có được không?”
Mặc cho cô ta lảm nhảm, Âu Minh Triết cũng không mở miệng, anh rất muốn nhìn xem, Dương Nhạc Linh còn có thể nói ra những thứ kinh tởm gì.
Qua một lúc lâu, thư ký gõ cửa, “Âu tổng, Tô Tề tới rồi.”
“Để cho cậu ta vào đi.”
Nghe thấy là Tô Tề, Dương Nhạc Linh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, có phải là Tô Tề mà cô ta nói lúc nãy không?
Rất nhanh, Tô Tề liền đi vào, nhìn thấy Dương Nhạc Linh anh ta hơi sửng sốt.
Dù sao cũng là khách của Âu Minh Triết, Tô Tề cũng không tiện nói gì, chẳng qua chào hỏi Âu Minh Triết, “Âu tổng, đây là bảng báo cáo tháng này của công ty Truyền thông Lạc Tuyết.”
“…” Dương Nhạc Linh ngồi ở một bên, nhìn lấy Tô Tề nói chuyện với Âu Minh Triết bộ dạng dường như… Rất quen thuộc?
Cô ta vốn cho là, Tô Tề chẳng qua chỉ là người phụ trách của truyền thông Lạc Tuyết, không hề qua lại với Âu Minh Triết.
Nhưng bây giờ, cô ta phát hiện hình như mình đã nghĩ nhầm rồi.
Dương Nhạc Linh rốt cuộc không chịu được hỏi một câu, “Sao anh ta lại ở chỗ này?”
Âu Minh Triết lãnh đạm nói: “Tập đoàn thu mua truyền thông Lạc Tuyết, không có ai quản lý, nên điều cậu ta qua đó. Vốn dĩ cậu ta là trợ thủ đắc lại của tôi, Làm sao?”
“…” Dương Nhạc Linh nhìn Tô Tề một cái, Tô Tề lịch sự gật đầu một cái.
Cô ta không dám tin hỏi Âu Minh Triết, “Chuyện trên mạng kia, anh có biết không?”
Cô ta tình nguyện tin rằng Tô Tề vượt quyền làm ra những chuyện kia còn Âu Minh Triết không có bất cứ liên quan nào!
Một giây kế tiếp, Âu Minh Triết liền trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của cô ta: “Tất cả mọi chuyện đều là ý của tôi. Tô Tề chỉ làm theo những gì tôi sắp đặt mà thôi. Tôi nhớ lần trước tôi đã cảnh cáo cô, đừng làm những chuyện tổn hại đến vợ tôi, nhưng đáng tiếc cô lại quên nhanh như vậy, không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì! ”
Nhớ tới mình vừa tỏ ra khổ sở ra sao vậy mà Âu Minh Triết chẳng những không thương tiếc gì, thậm chí còn cảm thấy đáng đời!
Bị vỡ vụn tất cả hy vọng, Dương Nhạc Linh không dám tin nhìn Âu Minh Triết, nước mắt rơi xuống, “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Tại sao có thể?” Âu Minh Triết cười lạnh nói: ” ở trường học cô dám hại vợ tôi bị bắt nạt, bị tạt nước, bị người ta mắng là kẻ thứ ba. Sao tôi lại không thể để cho cô chịu báo ứng mà cô nên được nhận?”
“Chỉ vì một Đàm Tiểu Ân ư?” Dương Nhạc Linh không thể tin được, “Cô ta quan trọng đến như vậy sao?”