Chương :
Dương Nhạc Linh nhìn thấy bộ dạng vô sỉ của Lý Thanh Thanh, Dương Nhạc Linh giận đến phát run, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được. Trong mắt cô ta, bố mẹ mình luôn rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, chẳng những có con hồ ly tinh này đến cửa mà còn làm mẹ cô phải dọn ra ngoài.
Dương Nhạc Linh lên phòng, lại phát hiện đồ đạc trong phòng bị lật tung lên, hành lý của Lý Thanh Thanh còn để ở chỗ này.
Cho nên, đây là chuyện gì nữa đây?
“Cô Trương.” Dương Nhạc Linh tức gắt ầm lên gọi người giúp việc”Đây là cái gì?”
Sắc mặt người giúp việc cứng đờ nói: “Cô Thanh nói thấy phòng của cô chủ đẹp, cho nên muốn ở phòng này. Vừa vặn hai ngày nay cô cũng không về…”
“Cho nên dì liền để cho cô ta ở phòng tôi hả?”
Dương Nhạc Linh không thể tin được những gì mình nghe được.
Cho nên, ở trong nhà này, ngay cả một căn phòng của mình cô ta cũng không có sao?
–
Đàm Tiểu Ân tiến vào phòng làm việc của Âu Minh Triết, chỉ có một mình anh, Tô Tề vừa mới rời đi.
Cô nhìn Âu Minh Triết, đóng cửa lại, đi tới trước mặt anh, nhìn anh.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên nhìn thấy cô vợ của mình đang yên lặng nhìn anh,hỏi “Làm sao lại nhìn anh như vậy?”
“Em mới vừa nhìn thấy Dương Nhạc Linh đi xuống.” Đàm Tiểu Ân nói: “cô ta đến tìm anh làm cái gì?”
“Lấy ảnh cho anh xem, nói em và Tô Tề có quan hệ bất chính, bảo anh giúp cô ta một tay.” Âu Minh Triết một mặt rất nghiêm túc nói.
Nghe anh nhắc tới Tô Tề, Đàm Tiểu Ân giải thích: “Em không có quan hệ gì với Tô Tề, lần trước lúc ăn cơm anh cũng ở đó, chắc anh cũng không hiểu lầm đâu nhỉ?.”
Âu Minh Triết nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của cô mấy giây, nói: “Thật sao? Anh nhìn thế nào cũng thấy em với Tô Tề kia hình như có quan hệ thật?”
“…” Đàm Tiểu Ân oan uổng nói: “Nào có?”
“Em mời cậu ta ăn cơm.”
Ăn cơm cũng coi như có lửa sinh khói rồi?
Đàm Tiểu Ân nói: “Em cũng có thể mời anh ăn cơm mà!”
Hơn nữa lần trước không phải Lý Sơn thanh toán!
Căn bản không coi là cô mời.
Âu Minh Triết nói: “Em còn cười với cậu ta.”
“…” Đàm Tiểu Ân không nhịn được liếc Âu Minh Triết một cái, “Nhìn thấy ai em chẳng cười! Mà cười thì sao?”
Âu Minh Triết thấy cô cố tỏ ra nghiêm túc, bật cười.
Đang lúc này, điện thoại reo lên, là điện thoại của Âu Châu Du. Âu Minh Triết nghe máy, “chị.”
Âu Châu Du nói ở đầu dây bên kia: “Anh rể em về rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”
Âu Minh Triết dừng một chút, “Được.”
Cố Trường Bình quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, rất ít trở lại, lần này đi hết cả mấy tháng đầu năm, cho tới bây giờ mới trở về.
Đừng thấy Âu Châu Du bình thường là một nữ cường nhân, ở trước mặt ông xã thì chị vẫn chỉ là một cô vợ thích làm nũng.
–