Chương :
Đàm Tiểu Ân cầm bút lên, ký tên của mình lên, cô viết rất chậm, thiếu chút nữa còn viết sai cả tên mình.
Âu Minh Triết nhìn thấy cô ký tên, đột nhiên có một loại cảm giác tủi thân của người đàn ông bị vợ bỏ.
Xem ra, cô thật sự muốn rời xa anh rồi!
Sớm biết sẽ có ngày này, có đánh chết anh cũng sẽ không đứng lên, nếu mà anh biết anh bình phục mà lại bị cô bỏ rơi như thế này thì cả đời ngồi xe lăn còn hơn!
Cũng sẽ không giống như bây giờ, bị cô bỏ một cách không thương tiếc.
Đàm Tiểu Ân ký tên xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Âu Minh Triết nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt của anh tràn ngập đau thương,càng nhìn càng làm cho trái tim của cô đau nhói, “Hiện tại xong rồi phải không?”
Ký đơn xong, coi như ly hôn xong rồi sao?
Âu Minh Triết gật đầu, “Ừm.”
Lý Sơn cầm lấy đơn lý hôn đứng lên, trực tiếp đi ra, tâm tình của anh ta vô cùng ơ ám, tạm thời không muốn nói chuyện.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy bóng lưng của anh ta, không nhịn được ngẩn ra.
Âu Minh Triết nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình, để cho cô ngồi trên đùi của anh, nhìn cô, bi thương hỏi, “Sau này anh không còn ở bên cạnh em nữa, em có còn nhớ anh không?”
Đàm Tiểu Ân sửng sốt, đơn xin ly hôn cũng đã ký rồi, anh còn hỏi cái này làm gì?
Không biết có phải do quỷ thần xui khiến không mà cô gật đầu trong vô thức, “Sẽ nhớ.”
Cứ cho là bây giờ còn chưa rời xa anh, nhưng Đàm Tiểu Ân có thể xác định, mình nhất định sẽ nhớ anh, cũng sẽ nhớ thời gian hạnh phúc bên cạnh anh.
Nhưng mà, cuộc sống giống như một chuyến xe buýt,khi xe dừng ở điểm xe buýt, chung quy sẽ có người muốn lên cũng có người xuống xe.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, “Dù có như vậy, không phải em vẫn rời xa anh, không phải sao?”
Những lời này của anh, làm cho nội tâm Đàm Tiểu Ân thật vất vả mới đè nén được tan vỡ, vô cùng chua xót.
Đàm Tiểu Ân nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, nhưng mà thật sự em…”
“Anh biết.” Âu Minh Triết cầm tay cô, hôn lên bàn tay của cô, ” ở sau lưng nhất định em đã nghe không ít lời ong tiếng ve, cũng chịu không ít ủy khuất. Lúc trước khi anh xảy ra chuyện, những người đó cũng lấy anh ra để đàm tiếu, ngay cả bản thân anh còn không chịu nổi, huống chi là em?”
Không ai muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị người khác lấy ra bàn tán, anh cũng không thể ép Đàm Tiểu Ân thích ứng với chuyện đó được.
Bởi vì anh cũng cảm thấy, đây không phải là chuyện dễ dàng chịu đựng.
Cho nên, anh đáp ứng đề nghị của cô: ly hôn với cô.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, cảm giác cổ họng của mình như bị chặn lại, vô cùng khó chịu, “Coi như ly hôn rồi, ở trong lòng em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất trên đời. Sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh nhất định phải tìm một người phụ nữ thật tốt để kết hôn, không được tìm người phụ nữ như Dương Nhạc Linh. Cô ta không xứng với anh! ”
Âu Minh Triết cười một cái, nói: “Trừ em, còn có người phụ nữ nào tốt hơn xứng đáng làm vợ anh sao?”
Lúc anh khổ sở tuyệt vọng nhất, cô sẽ nghĩ hết mọi cách làm anh vui vẻ.
Ngay cả khi đó không phải lỗi của cô, dù cô không làm gì sai, cũng sẽ nghĩ cách chọc anh cười.
Cô chưa bao giờ vì chuyện anh phải ngồi trên xe lăn, mà ghét bỏ anh.
Anh nói cái gì, cô đều sẽ nghiêm túc làm, sẽ không cảm thấy phiền toái.