Chương :
Lần Trước đi thành phố T, anh nói khi về sẽ mua cho cô cái máy tính khác nhẹ hơn, lúc trở về anh liền thật sự mua cho cô.
Đàm Tiểu Ân đứng ở sau lưng anh, nhìn anh cài đặt máy tính.
Thấy cô tới, anh mở miệng nói: “Em nhìn xem còn cần cài thêm cái gì không để anh cài nốt cho.”
“Thật ra thì những thứ này… Em có thể tự cài.” Cô dùng máy tính lâu như vậy rồi, dù gì cũng hiểu biết một ít, mà cho dù có không hiểu thì vẫn có thể lên Cốc Cốc để tra mà.
Âu Minh Triết nói: “Không sao, anh cũng không bận gì, tiện thể cài luôn.”
Đàm Tiểu Ân nhìn ngón tay thon dài của anh lướt trên bàn phím mà bị hớp hồn đến đờ người ra.
Lúc này Âu Minh Triết nhìn rất bình dị gần gũi,khác hẳn với vẻ cao lãnh vốn có.
Âu Minh Triết kiên nhẫn nói với cô: “Máy mới có thể sẽ có chút không quen, còn nữa, lần sau lúc tới,anh mang cho em con chuột, không có chuột không dây bất tiện quá.”
“…” Đàm Tiểu Ân khó hiểu nhìn anh: “Lần sau?”
Cô cảm giác thế nào cũng thấy như anh sẽ đến nhà cô bất cứ lúc nào vậy?
Điều này làm cho cô hoài nghi: Bọn họ thật sự ly dị rồi sao?
Âu Minh Triết dừng một chút, không để bại lộ mục đích của mình.
Anh trấn định như thường, không chột dạ chút nào, “Làm sao, không Âun nghênh anh tới à?”
“Không phải.” Đàm Tiểu Ân nói: “Chẳng qua em cảm thấy chúng ta đã ly dị rồi, anh không cần tốt với em như vậy.”
Cô rời xa anh, chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho anh.
Nhưng mà bây giờ, cô cảm giác thế nào cũng thấy mình càng gây thêm nhiều phiền toái cho anh hơn?
Âu Minh Triết nhìn màn hình máy tính, lẽ thẳng khí hùng mà nói: “Ly hôn rồi thì không thể đối tốt với em nữa hả?”
“…” Đàm Tiểu Ân quả thật là không cách nào phản bác lời nói của anh.
Âu Minh Triết nhìn cô một cái, “Em đứng yên đó làm cái gì, thu dọn xong rồi hả?”
“Chưa xong.” Đàm Tiểu Ân lại trở về phòng tiếp tục thu dọn.
Nơi này mặc dù không lớn, nhưng dọn xong nhìn cũng, khá thoáng mát rộng rãi.
Cô treo quần áo vào trong tủ quần áo, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Âu Minh Triết đã cài đặt xong máy tính đang tựa vào khung cửa nhìn cô.
Cô hỏi: “Cài đặt xong rồi à?”
“Ừm.” Âu Minh Triết nói: “Có thể dùng rồi.”
“Cảm ơn.” Đàm Tiểu Ân hiện tại thật sự rất ngại làm phiền anh, nhưng chủ động như vậy, cô lại không thể cuối từ mà đuổi anh đi được.
Anh chẳng có lỗi gì cả, cô lấy lý do gì để ghét anh, đẩy anh ra xa.
Câu cảm ơn này của Đàm Tiểu Ân làm cho Âu Minh Triết cảm thấy châm tâm. Nhưng mà, trên mặt lại không biểu lộ ra.
Anh nhìn cô, vô cùng tự nhiên hỏi “Buổi tối ăn cái gì?”
Đàm Tiểu Ân: “…”
Cái này, làm sao cô biết?
Cô kinh ngạc nhìn Âu Minh Triết: “Anh định ăn cơm ở chỗ này à?”
“Anh giúp em dọn nhà, em không phải nên mời anh ăn cơm à?” Anh nói như chuyện đương nhiên với cô.