Chương :
“Ngài Âu!” Lý Sơn nghe xong, có chút không dám tin nhìn Âu Minh Triết.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Âu Minh Triết nói với Tô Tề.
Tô Tề gật đầu.
Lý Sơn đứng ở một bên, không kịp bất mãn “Dựa vào cái gì để cho Tô Tề nhảy việc cùng Đàm Tiểu Ân chứ?”
Đây là người Lý Sơn tuyển vào, bồi dưỡng bao nhiêu năm nay!
Âu Minh Triết nhìn sang Lý Sơn, tỏ vẻ khinh thường nói “Mấy hôm trước không phải cậu còn bất bình thay cô ấy sao? Biết tôi và cô ấy ly dị còn làm mình làm mẩy đòi xin nghỉ việc cơ mà?”
Bình thường không thấy Lý Sơn tán thưởng Đàm Tiểu Ân, nhưng lúc mấu chốt, Lý Sơn vẫn sẽ đứng về phía Đàm Tiểu Ân. Có thể thấy anh ta cũng không hề ghét Đàm Tiểu Ân.
Chẳng qua Âu Minh Triết không hiểu, vừa mới chớp mắt sao thái độ lại thay đổi?
Lý Sơn nghiêm túc nói: “Đây là hai chuyện khác nhau. Chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng! Anh cũng không thể bởi vì tư tình của anh, mà đem Tô Tề cho không cô ấy như thế được.”
“Đây không phải là tự Tô Tề muốn đi sao?” Thật ra đây cũng là điều ngoài dự tính của Âu Minh Triết.
Không nghĩ tới bọn họ mới hợp tác nửa năm, Tô Tề đã trung thành với Đàm Tiểu Ân như vậy.
Biết rõ mình và Đàm Tiểu Ân ly dị rồi, anh ta còn muốn đi theo Đàm Tiểu Ân.
Lý Sơn nói: “Tô Tề còn chưa hết hợp đồng, chỉ cần anh không đồng ý, cậu ta có mọc cánh cũng không đi được. Tôi thật sự rất hoài nghi tiếp tục nữa, có khi nào anh đem toàn bộ tập đoàn này đưa cho Đàm Tiểu Ân chơi hay không?”
Thật sự là yêu vào ngu ngốc hết thuốc chữa mà!
Âu Minh Triết bình tĩnh nói: “Đến tôi còn là của cô ấy thì những thứ đó tính là gì.”
“…” Lý Sơn quả thật muốn hộc máu, nhưng anh ta lại không cách nào phản bác.
–
Chạng vạng tối, Đàm Tiểu Ân đang ở trong phòng bếp nấu cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Biết cô dọn tới nơi này, tạm thời chỉ có Âu Minh Triết và Tô Tề…
Cô đi tới cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, sau đó mở cửa, thấy Âu Minh Triết đứng ở cửa, ” Sao anh lại tới đây?”
Lần trước tới cũng đã là hai ngày trước.
Cô còn tưởng rằng, anh không sẽ tới nữa.
“Mang cho em con chuột.” Âu Minh Triết đóng cửa lại, lấy con chuột đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Đàm Tiểu Ân đặt con chuột xuống.
“Em đang nấu cơm à?” Anh ngửi thấy mùi thức ăn nên hỏi.
Đàm Tiểu Ân đáp một tiếng: “Ừm.”
Ngược lại bây giờ cô cũng rảnh rỗi, cũng chỉ có mình cô ở đây, cũng không có người giúp việc, nấu cơm đương nhiên là phải tự mình làm.
Âu Minh Triết nói: “Anh đến giúp em.”
Nói xong anh liền tiến vào bếp.
Nhìn thấy rau đặt trong chậu rửa, anh hỏi: “Rửa cái này phải không?”
“Ừm.”
Cô vừa nói xong, đã thấy anh cởi âu phục, vắt ra ghế, sắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu làm việc.