Chương :
Âu Minh Triết cảm giác được biến hóa của cô, cười một tiếng, “Đùa với em thôi, em còn nhỏ như thế, chúng ta không vội sinh con.”
Nói là thế nhưng tay anh lại không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô…
Đàm Tiểu Ân ho khan một tiếng, kéo tay anh ra, “Ở đây không có cái đó.”
“Không sao, anh không cho vào đâu.”
Đàm Tiểu Ân: “…”
Cô kháng nghị với Âu Minh Triết: “Anh có thể đứng đắn một chút không? Không phải nói lo em sợ sấm sao, nhưng em cảm giác thế nào cũng thấy anh đến đây chiếm tiện nghi vậy?”
Âu Minh Triết không nói gì, cúi xuống hôn lên môi cô, đôi bàn tay thoăn thoắt không hề có ý ngừng lại.
Bảo bối của anh nói anh đến chiếm tiện nghi, vậy anh còn phải e dè gì nữa?
Anh lưu manh thì thầm vào tai cô: “Anh chỉ muốn xem xem, lúc anh không ở bên cạnh em, em có thiếu thứ gì hay không.”
“… Có thể thiếu cái gì?” Đàm Tiểu Ân không nhịn bật cười.
Âu Minh Triết nói: “Có cảm thấy thiếu người nào không?”
Đàm Tiểu Ân hơi sững sờ, nhìn Âu Minh Triết, “người đó là anh sao?”
“Ừm.” Một tay Âu Minh Triết để trước ngực cô: “Muốn sờ thử, còn hay là không?”
“…” Đàm Tiểu Ân cảm giác giây thần kinh trên trán của mình giật giật, tay anh đang làm gì vậy chứ?
–
Buổi sáng, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, trong phòng hai người còn đang ngủ, ,trong căn phòng an tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo hai lần thì rốt cuộc chủ nhân của nó phải cầm lên.
Âu Minh Triết nghe điện thoại, “A lô?”
“Ngài Âu, anh ra cửa chưa? Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng.”
“…” Âu Minh Triết nhìn đồng hồ, ngồi dậy, bên cạnh Đàm Tiểu Ân còn đang ngủ say, tối hôm qua cực kỳ mệt mỏi, giờ phút này cô vẫn ngủ say.
Nhớ tới buổi tối cuồng nhiệt hôm qua cùng với màn kch tình lúc nãy, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ôn nhu.
Đàn ông được ăn uống no nê, tâm tình rõ ràng vô cùng sảng khoái.
Anh không làm ồn Đàm Tiểu Ân, mà cầm điện thoại gọi điện thoại, sau đó mới ra cửa.
Lúc Đàm Tiểu Ân tỉnh lại, nghe thấy bên trong phòng bếp có tiếng người nấu cơm, còn có mùi thức ăn quen thuộc.
Cô đi ra cửa, nhìn thấy dì Ngô bận rộn đứng đó.
“…” Nhìn thấy dì Ngô, Đàm Tiểu Ân vô cùng kinh ngạc, “dì Ngô, sao dì lại ở đây?”
“Ồ, bà chủ nghe nói cháu dọn ra ngoài, rất lo cho cháu,cho nên để dì tới xem một chút.” Dì Ngô cười nhìn Đàm Tiểu Ân một cái.
Đàm Tiểu Ân cảm thấy ngoài ý muốn hỏi: “Làm sao gì biết cháu ở chỗ này?”
“Tìm Âu Minh Triết hỏi.” Thật ra là Âu Minh Triết gọi điện thoại gọi bà tới.