Đàm Tiểu Ân nghe thấy, vang bên tai mình, là tiếng trái tim đập vô cùng rõ ràng.
Cô không thể hiểu được trong lòng là cái tư vị gì, nhưng cô có thể khẳng định rằng bản thân mình đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi ánh mắt dịu dàng kia mất rồi.
Hình ảnh ngọt ngào như vậy, thu vào mắt của một người lại trở nên thật chướng mắt.
Xuyên qua đám người trong bữa tiệc, thân ảnh kiều diễm khoác trên người bộ đầm dạ tiệc xẻ ngực màu đen huyền ảo.
Khuôn mặt tinh xảo không tra ra cảm xúc.
Chỉ có đôi mắt đã thể hiện rõ sự căm phẫn của mình.
Tay cầm ly rượu vang, sắc màu sóng sánh, hoà quyện giữ đỏ cùng với đen và tím đậm.
Khoé môi mím lại thành một đường.
"Âu Minh Triết...!Anh diễn kịch cũng thật giỏi nhỉ..."
Tiếp đó, cô ta quay người lại, đôi chân ngọc trắng nõn ẩn hiện trong lạt váy sau mỗi lần bước đi, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ham muốn của đàn ông.
Triệu Kỳ Nhan lại không thèm quan tâm, tiếp tục bước đi.
Cho đến khi bị bàn tay ấm áp của một tên nào đó giữ lại.
Cô ta định quay người lại đá tên đó một cái, sau đành chật vật thu chân lại khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
"Hàn Trạch Vu? Anh làm gì? Mau tránh ra!"
Người đàn ông tên Hàn Trạch Vu khẽ nhướng mày.
Đôi mắt màu xám bạc phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt.
Không vì phản kháng của cô ta, anh vẫn tiếp tục khoác áo của mình lên, che chắn đi phần hở chỗ ngực.
Chương
"Đừng để tôi nói lần hai, Hàn Trạch Vu!" - Triệu Kỳ Nhan nét mặt khẽ biến.
"Nếu còn phản kháng nữa, tôi sẽ đem em tới chỗ của tôi, dùng băng cố định quấn chặt từ đầu đến thân của em!"
Quấn băng? Tên biến thái này, anh ta định biến Triệu Kỳ Nhan này thành bản sao của cái kén à?
...
"Đây!"
Âu Minh Triết đặt một đĩa bánh ngọt trên bàn, nhìn hai mắt sáng rực của Đàm Tiểu Ân, không khỏi buồn cười.
Theo đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Đàm Tiểu Ân toan định cầm lên thưởng thức.
Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của cha mình ở phía xa, cô đành thu tay về, nét mặt có chút mất tự nhiên nhìn ông xã của mình.
"Minh Triết, hay anh thử qua chỗ cha em một chút đi, nhìn mặt là biết cha đang rất muốn nói chuyện với anh."
"Vì sao?"
Chương
Âu Minh Triết nghe vậy thì nhíu mày, cô gái ngốc này, mới vài phút trước còn bám hắn như sam, bây giờ lại đang làm cái gì? Bảo hắn đi ra chỗ khác sao?
Tiểu Ân đương nhiên không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Chẳng qua là thấy ánh mắt hối thúc của cha quá đáng sợ, cô lại không dám đắc tội với ông nên mới nói như vậy.
Thâm tâm thật ra cũng cảm thấy vô cùng lạ, ông xã của cô chỉ làm công ăn lương, tiền quà cáp cũng là do Âu lão gia cung cấp, nhìn đâu cũng không thấy chỗ có thể lợi dụng.
Đêm nay có bao nhiêu là nhà đầu tư giàu có.
Vì sao cha lại nhất thiết quan tâm một mình Minh Triết đến như vậy?
Tuy nhiên, cô chỉ dám thắc mắc trong lòng, cũng không có đi hỏi thẳng thừng, lỡ đâu hỏi không đúng, lại bị cha mắng nữa thì phiền lắm.
"Ông ấy nhìn hai ta đã thật lâu rồi đấy, chắc chắn là có chuyện gấp lắm..."
"Không đi." - Đối với người "cha" hờ này, hắn thật không muốn dính dáng gì.
Năm lần bảy lượt tìm tới hắn toàn là nhờ vả.
Hắn nhiều khi không biết là ông ta gả Tiểu Ân, hay là ông ta đang bán con gái cho hắn nữa.
"Đi đi mà...!Được không? Em sẽ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ăn bánh anh lấy, cũng không suy nghĩ lung tung đâu." - Đàm Tiểu Ân nói xong, lại hướng tầm mắt lên trên, cha cô tuy đang trò chuyện với bạn bè, nhưng đôi mắt chốc chốc vẫn nhìn về hướng này.
Mỗi lần như vậy, cô lại có cảm giác rợn tóc gáy.
Vô cùng đáng sợ!
Chương
"Đi đi mà...!Được không? Em sẽ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ăn bánh anh lấy, cũng không suy nghĩ lung tung đâu." - Đàm Tiểu Ân nói xong, lại hướng tầm mắt lên trên, cha cô tuy đang trò chuyện với bạn bè, nhưng đôi mắt chốc chốc vẫn nhìn về hướng này.
Mỗi lần như vậy, cô lại có cảm giác rợn tóc gáy.
Vô cùng đáng sợ!
Âu Minh Triết định tiếp tục từ chối, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm hi vọng cùng với giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của cô vợ nhỏ, nhất thời đỏ mặt...!Vợ nhỏ của hắn hiện tại đang làm nũng sao? Trông cũng quá đang yêu rồi đi.
Hắn cũng không nỡ lòng nào lắc đầu với khuôn mặt như vậy.
Chỉ đành nuốt những chữ kia trở lại, nhẹ gật đầu.
Thôi vậy, hắn vì cô, tự mình tiến tới một lần vậy.
Trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Ngồi yên đây, đừng đi đâu cả nghe rõ chưa? Tôi đi sẽ quay lại ngay."
Đàm Tiểu Ân ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhìn theo bóng dáng hắn tiến ra xa càng xa, chẳng mấy chốc đã hoà vào đám đông.
Khoé môi nhỏ xinh cong lên.
Cô sẽ thật ngoan ngoãn sau khi xem xong bệnh tình của mẹ.
Cha càng không cho, cô càng muốn xem, lỡ đâu mẹ thật sự đang bị bệnh nặng, cô thân làm con gái làm sao có thể dương mắt làm ngơ được!
Lần mò theo trí nhớ của mình, không mất nhiều thời gian lắm cô đã đứng trước cửa phòng của mẹ.
Đàm Tiểu Ân toan định đưa tay lên gõ cửa phòng, lại bất ngờ nghe được âm thanh lớn từ trong phòng truyền ra khiến cô không khỏi sựng lại.
Là tiếng cãi vã, rất lớn, có giọng của mẹ cô, còn có một giọng khác...!Nghe như là giọng của đàn ông...
Chương
Đàm Tiểu Ân ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhìn theo bóng dáng hắn tiến ra xa càng xa, chẳng mấy chốc đã hoà vào đám đông.
Khoé môi nhỏ xinh cong lên.
Cô sẽ thật ngoan ngoãn sau khi xem xong bệnh tình của mẹ.
Cha càng không cho, cô càng muốn xem, lỡ đâu mẹ thật sự đang bị bệnh nặng, cô thân làm con gái làm sao có thể dương mắt làm ngơ được!
Lần mò theo trí nhớ của mình, không mất nhiều thời gian lắm cô đã đứng trước cửa phòng của mẹ.
Đàm Tiểu Ân toan định đưa tay lên gõ cửa phòng, lại bất ngờ nghe được âm thanh lớn từ trong phòng truyền ra khiến cô không khỏi sựng lại.
Là tiếng cãi vã, rất lớn, có giọng của mẹ cô, còn có một giọng khác...!Nghe như là giọng của đàn ông...
.