3 giờ chiều, người bên sở giáo dục rời đi.
Trước khi về, cô Hồ tìm tới Nguyên Ngải, cho cô một túi đồ ăn lớn.
Nguyên Ngải vốn định từ chối, không làm gì sao có thể hưởng lộc, quan trọng nhất là hai người ở hai bộ phận khác nhau, cô có muốn đối xử tốt với người ta tựa hồ cũng chẳng có mấy cơ hội.
"Tặng cho cô đi, ban đầu tôi muốn đưa cho thầy Phó, nhưng hai người đã định sẽ đón mùa xuân cùng nhau, tôi sẽ không chen vào." Cô Hồ thở mạnh một hơi: "Nếu cô có quen ai nghiêm túc làm việc, không dính người thì giới thiệu cho tôi với nhé."
Trong tình huống bình thường, Nguyên Ngải rất ít khi từ chối ý tốt của người khác, bởi vì đón nhận ý tốt chính là bước khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp.
Lúc bọn họ nói chuyện, thầy Phó cứ liên tục nhìn lại.
Cô Hồ cũng phát hiện ra, thế nên không thể ôm cô Nguyên một cái được.
Cô Hồ rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ --
Sao có cảm giác hiệu trưởng Phó có hơi dính người ấy nhỉ?
Trên đường về, cô Hồ vội vàng nhắn tin cho cô giáo Nguyên --
"Cô Nguyên, thầy Phó nhìn có vẻ hơi dính người, bây giờ mới mùa đông mà thầy ấy đã như vậy, có phải thầy ấy muốn cùng cô trải qua cả bốn mùa không?"
Bên kia trả lời rất nhanh: "Hẳn là vậy."
Cô Hồ nhắn lại: "Không sao, đợi tới mùa hè, để tôi dạy cô mấy chiêu, gì chứ kinh nghiệm thì tôi không thiếu."
Cô Hồ nghĩ thầm, ai mà ngờ, thầy Phó hổ mặt lạnh như băng hóa ra chẳng khác gì đám hổ muốn cùng cô đón cả bốn mùa ngoài kia.
Thế nên, chỉ có cô Nguyên mới hiểu cô, giống cô, muốn tìm một người đón xuân cùng, thời gian còn lại đều nghiêm túc làm việc.
Ở bên kia, Nguyên Ngải nhìn tin nhắn một lúc lâu, chẳng hiểu vì sao cô Hồ lại nhắn như vậy.
Chuông vào tiết vừa lúc vang lên.
Nguyên Ngải nhanh tay thu dọn đồ đến lớp, tiết này là tiết sinh hoạt.
Theo giáo án giảng dạy, chủ đề sinh hoạt lần này là "Cảm ơn".
Thông thường sẽ là cảm ơn cha mẹ.
Nguyên Ngải biết bọn nhỏ trải qua những gì, nếu buộc những đứa trẻ bị bỏ rơi phải cảm ơn mẹ cha đã ban cho sinh mệnh, thì chẳng phải quá gượng ép với những trái tim tổn thương hay sao.
Thời gian này thầy Nhiếp hay đến dự thính lớp của cô Nguyên, cho nên đã ngồi cuối lớp từ sớm.
Thầy Nhiếp nghe thấy chủ đề liền biết là cảm ơn cha mẹ, cho ta được sống, làm bạn với ta trong quá trình trưởng thành.
Trước kia, đại đa số mọi người đều trả lời rằng sẽ tha thứ và biết ơn đấng sinh thành, quên đi hết thảy những đau khổ đã qua, bắt đầu lại từ đầu.
Thầy Nhiếp cũng muốn biết làm thế nào để quên hết những đau khổ ấy.
80% đám trẻ ở cô nhi viện đều sinh ra ở nguyên hình, sau đó được đưa trực tiếp đến bên cạnh bảo mẫu nhân loại, ở chỗ này, sẽ không bị đói, không bị đánh chết.
Nhưng 3, 4 tuổi thầy Nhiếp mới chuyển đến. Thầy vẫn nhớ như in ngày mình bị vứt bỏ.
Thế nên thầy Nhiếp muốn biết, muốn biết làm thế nào để quên đi.
Người trên bục giảng chậm rãi viết lên bảng đen --
"Cảm ơn."
Nguyên Ngải nói: "Chủ đề của tiết sinh hoạt ngày hôm nay là cảm ơn quá khứ của chúng ta."
Cô nhìn khắp phòng học, nhìn những cô cậu thiếu niên, chỉ cảm thấy trong cơ thể bọn trẻ ẩn chứa nguồn lực to lớn, nhưng lại chẳng hay biết gì.
"Bạn thân nhất của cô sau khi biết có chủ đề này, đã dặn cô nhất định phải kể câu chuyện của cô ấy cho mọi người nghe."
Cô Nguyên dường như chưa từng kể chuyện của người khác bao giờ, mọi người đều vô cùng tò mò về người bạn của cô giáo.
"Cô và cô ấy là bạn cùng phòng đại học, cô ấy là sinh viên giỏi nhất trong chuyên ngành của bọn cô, năm nào cũng có học bổng xuất sắc quốc gia. Cô ấy thường mời cô đi ăn, nhưng lại rất ít khi gửi tiền về cho cha mẹ. Trong phòng có người báo cáo chuyện này cho giảng viên, cô ấy chỉ giải thích do cha mẹ đối xử với mình không tốt. Mấy thầy cô trong trường đều khuyên nhủ cô ấy hãy làm hòa với cha mẹ, cũng vì tương lai của cô ấy mà thôi. Bọn họ nói, một người luôn đắm chìm vào những đau khổ trong quá khứ, không biết tha thứ cho người khác, sẽ không có được tương lai."
Thầy Nhiếp và các bạn nhỏ cùng nhau lắng nghe, những lời này tựa như rất quen thuộc. Những người may mắn lớn lên trong tình yêu thương của bậc sinh thành, sao có thể hiểu được trên thế giới này tồn tại rất nhiều kiểu cha mẹ vô trách nhiệm. Nếu có đứa trẻ nào không được yêu thương, bọn họ sẽ lấy cha mẹ mình làm ví dụ, và nói rằng chỉ là cha mẹ của đứa trẻ kia yêu thương theo một cách khác mà thôi.
"Cô ấy càng thêm đau đớn, giống như không tha thứ lại là lỗi của cô ấy." Nguyên Ngải hồi tưởng lại, giọng nói có chút mê mang: "Khi ấy cô cũng không hiểu, bạn của cô bị ép về quê hòa giải với cha mẹ, cô chỉ nói cô sẽ về cùng cô ấy."
"Sau khi trở về, nỗi đau của cô ấy dường như nhân đôi. Bạn cô trách cha mẹ từng bán mình cho đám xã hội đen trên trấn, nhưng cha mẹ cô ấy cũng trách cô ấy dám bỏ chạy, hại bọn họ mất hết mặt mũi."
"Khi đó, cô mới hiểu được, trên thế giới này, có một số chuyện, có một số người, bọn họ chẳng cần chúng ta tha thứ, bởi vì chính họ đã tha thứ cho bản thân mình rồi."
"Chuyện các em cần làm không phải tha thứ, không phải quên, mà là nhớ kỹ. Cũng không phải nhớ kỹ những gì bọn họ đã làm với các em, mà hãy nhớ kỹ cho dù mình bị đối xử như vậy, các em vẫn thẳng lưng bước về phía trước. Nhớ kỹ dáng vẻ dũng cảm kiên cường, nhớ kỹ tháng ngày cắn chặt răng cũng không buông bỏ chính mình."
"Nếu các em sinh ra ở luyện ngục, không cần học người trần gian cảm ơn cuộc đời. Các em chỉ cần cảm ơn bản thân, mặc cho sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, các em vẫn là chính mình, chưa từng trở thành một phần của luyện ngục."
Thầy Nhiếp cúi đầu, tựa như nhìn thấy mình khi ấy, bé nhỏ như thế, đáng thương như thế, không ngừng khóc lóc gọi cha mẹ.
Tựa như nhìn thấy những tháng ngày cẩn thận từng chút từng chút mà lấy lòng bảo mẫu cô nhi viện, mà kết bạn với những đứa trẻ khác.
Tựa như nhìn thấy bộ dạng vùi đầu vào sách vở không kể ngày đêm, nỗ lực thi vào đại học.
Tựa như nhìn thấy chính mình sau ngày có kết quả thi.
Một quãng đường thật vất vả, nhưng --
Xin cảm ơn bản thân, cho dù mọi chuyện chẳng như ý muốn, vẫn kiên cường sống tiếp.
Nguyên Ngải vờ như không thấy đôi mắt đỏ hoe của mấy em nữ sinh, cô ngồi trên bàn giáo viên, gom những tờ giấy ghi lời gửi gắm của học sinh vào túi.
Cô không biết có hữu ích không, cô chỉ muốn đưa ra một giải pháp.
Nếu tất cả mọi người đều nói với người bị hại, phải quên đi, thì cũng phải có một người nói rằng, phải nhớ kỹ. Nhớ kỹ mình đã từng dũng cảm thế nào, lợi hại thế nào, đâu phải ai cũng có thể may mắn tồn tại sau khi trải qua đau khổ đắng cay.
Thời điểm về văn phòng, Nguyên Ngải nhận được tin nhắn từ một người quen thuộc --
"Alo, cô nói muốn mua thuốc dị ứng đúng không?"
"Trả lời coi! Sao không nói gì?"
Bạn học Nhiếp Bá Thiên này sống vội ghê.
Nguyên Ngải nhắn lại: "Anh có thông tin gì sao? Tôi tự trả tiền được."
"Không cần, coi như tôi trả cô một ân tình."
"Ân tình?" Nguyên Ngải mơ màng: "Ân tình gì cơ?"
"Hôm nay tôi thiếu cô một ân tình, khi nào tôi lấy được thuốc chữa dị ứng thì coi như trả xong."
Nhắn hết câu này, bên kia không nói gì thêm nữa.
Nguyên Ngải chẳng hiểu làm sao, hình như cô không bao giờ theo kịp suy nghĩ của vị báo săn vội vàng này.
Đoạn kịch nhỏ:
Ở sở thú, một chú báo săn vừa khóc vừa cào mặt cỏ trên livestream --
Huhuhu cảm ơn bản thân của quá khứ, cảm ơn mày vẫn luôn vip pro như vậy!