Thứ gì có thể khiến một giáo viên ngữ văn trưởng thành đầm tính bắt đầu nũng nịu làm dáng?
"Để em giúp anh chải lông." Nguyên Ngải ôm cánh tay Phó Trăn, lại năn nỉ lần nữa.
"Các cặp đôi hổ cũng sẽ không chải lông cho nhau." Phó Trăn tàn nhẫn chỉ ra sự thật: "Nếu không phải là em, anh cũng sẽ không có người yêu."
Lời này cứ như đang dỗi là em hại anh, hại anh có người yêu.
Khi nói ra lời này, rõ ràng đôi mắt anh đong đầy ý cười, vẻ mặt lại giả vờ lạnh như băng.
Nguyên Ngải vuốt ve khuôn mặt anh, vui vẻ diễn trò: "Đúng vậy, đều do lỗi em, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh."
Phó Trăn ngượng ngùng thỏa hiệp: "Được, vậy em đợi đi, lần sau lại cho em xem."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, tới lần sau hi vọng bạn học Nhiếp Bá Thiên đã có tin tức về thuốc trị dị ứng, biết đâu cô sẽ không cần mặc đồ phòng hộ nữa.
"Vậy ngày mai không được ngắm hổ rồi." Nguyên Ngải thở dài một hơi.
Trên thực tế, ngày mai vẫn có hổ, bởi vì cô nhận được tin nhắn từ cô Hồ, mời cô đi xem phim, tâm sự một ít chuyện.
Nguyên Ngải nghĩ, vừa lúc cũng có thể tìm hiểu thêm về loài hổ yêu, cho nên cô đồng ý.
"Yêu đương?" Hai người ngồi trước sảnh rạp chiếu phim, nghe thấy câu hỏi của Nguyên Ngải, cô Hồ nói: "Bọn tôi hình như đều không yêu đương, chỉ cùng nhau đón mùa xuân mà thôi, cũng có vài gã hổ đón xong mùa xuân với tôi còn nghĩ tới cả mùa hè."
Cùng nhau đón xuân, một câu lãng mạn nên thơ như vậy, hóa ra sự thật không thể nào trần trụi hơn được, có điều, cũng rất hợp với chủng tộc bọn họ.
Cô Hồ nói xong mới nhớ ra nhân loại dường như không thích thay đổi bạn tình quá thường xuyên, đặc biệt là kiểu người đứng đắn như cô giáo Nguyên.
"Mấy người đó không biết giữ lời gì cả, đã nói chỉ cùng nhau đón xuân thôi mà." Nguyên Ngải nói, cô có thể tưởng tượng được, rõ ràng đã hứa chỉ cùng đón xuân, cuối cùng lại bị dây dưa cả hè, đúng là rất phiền.
Cô Hồ giống như tìm được tri kỷ: "Đúng! Chính là thế! Cô xem, ngay từ đầu đã nói rõ ràng, chỉ cùng nhau đón xuân, vậy mà hết xuân đuổi mãi chẳng đi. Còn tưởng đâu bọn họ thèm thuồng đồ ăn nhà tôi không đó."
Cô Hồ bực bội nói: "Đã vậy còn không thể than vãn với yêu quái khác, bởi vì bọn họ đều cảm thấy là lỗi của tôi. Hừ, là do mấy gã hổ kia thất hứa đấy chứ, tôi chẳng vui vẻ gì, vậy mà còn mang tiếng. Tôi mà khống chế được mình trong mùa xuân thì ai mà thèm đón xuân!"
Nguyên Ngải có hơi sửng sốt: "Mùa xuân sẽ rất khó chịu ư?"
"Dĩ nhiên." Cô Hồ thở dài một hơi: "Không còn cách nào khác, chủng tộc của chúng tôi không có khái niệm tình yêu như nhân loại. Nếu không có chuyện đón xuân này, phỏng chừng bọn tôi đã tuyệt chủng từ mấy trăm năm trước."
Nguyên Ngải nhớ Phó Trăn từng nói, trước kia, anh luôn trải qua mùa xuân một mình.
Mùa xuân sang năm, có lẽ anh vẫn định như thế.
Thấy cô ngẩn người, cô Hồ hỏi: "Sao thế?"
Nguyên Ngải cũng thở dài: "Tự mình chịu đựng nhất định rất khổ sở."
"Đại khái là khó chịu đến mức muốn cắn từng tấc thịt trên người xuống." Cô Hồ nghĩ đến cũng thấy sợ.
"Không thể phát minh ra thuốc giảm đau hay gì đó tương tự được sao?" Nguyên Ngải hỏi.
Không phải cô muốn cho Phó Trăn tiêm thuốc, chỉ là cô cảm thấy chuyện này nếu khó chịu đến thế, thì nên tìm cách giải quyết.
"Tòa án Động vật không cho phép." Cô Hồ than thở: "Cô Nguyên, tôi biết cô đã biết rất nhiều chuyện rồi, tôi chỉ lén nói thêm một chuyện này thôi nhé."
"Trước kia tôi từng xin qua, nhưng Tòa án Động vật nói làm vậy là vi phạm tập tính loài, không cho phép nghiên cứu loại thuốc này."
Phim đã sắp đến giờ chiếu, hai người bước vào rạp, kết thúc cuộc trò chuyện tại đó.
Hai người chọn xem《 Kungfu Panda 》.
Thật ra Nguyên Ngải đã xem rồi, khi đó cô chưa quen biết gấu trúc, bây giờ xem lại mới thầy nhân vật chính càng nhìn càng giống nguyên hình của thầy Hùng.
Nam chính gấu trúc từ một cậu trai ngốc nghếch ngờ nghệch dốc lòng phấn đấu trở thành anh hùng đại hiệp, không biết thầy Hùng có xem bộ phim này chưa.
Phim kết thúc, cô phát hiện cô Hồ ngồi bên cạnh nước mắt đầy mặt.
Nguyên Ngải đưa khăn giấy qua, cô Hồ chua xót nói: "Phim này làm người ta tuyệt vọng quá."
"Hả?" Đây không phải là bộ phim về sự nỗ lực trở thành anh hùng sao?
"Cô không thấy vậy à?" Cô Hồ thở dài thườn thượt: "Một nữ hiệp luyện tập võ công từ nhỏ, không ngừng chiến đấu, cuối cùng cũng chẳng thắng được số mệnh. Có dùng hết sức mình cũng không có được thứ mình muốn, trong khi tên gấu trúc béo kia đùng cái có ngay."
Cho nên, vai chính trong mắt cô Hồ là Đại sư tỷ Hổ Nương?
Nghĩ trên góc độ này, đúng thật là có thể khiến loài hổ đau lòng.
Xem xong phim, hai người cùng nhau ăn một bữa rồi mới nói lời tạm biệt.
Thời điểm về đến nhà, Nguyên Ngải tìm chìa khóa, cô chợt phát hiện trong túi mình có thêm một món đồ.
Một cái hộp nhỏ.
Không phải của cô.
Mở ra xem, bên trong có một tấm card mini.
"Từ đây về sau, hai ta không ai nợ ai, ân oán đã thanh toán xong. Nếu cô muốn thì cũng có thể làm bạn."
Tấm card quen thuộc, lời văn cũng rất quen thuộc.
Nguyên Ngải lấy điện thoại ra, quả nhiên, nhìn thấy Nhiếp Bá Thiên nhắn tin wechat cho cô.
"Thuốc dị ứng cô cần đã lấy được."
"Tôi bảo một thành viên trong tổ chức đưa cho cô, cô ấy nói đã đưa rồi."
"Cô nhận được chưa?"
Từ từ, Nguyên Ngải nghi hoặc nghĩ thầm: Hôm nay cô chỉ ra ngoài gặp đúng một người thôi mà.
Chẳng lẽ, cô Hồ cũng là người của tổ chức chống yêu quái?
Gia nhập tổ chức này rốt cuộc dễ tới cỡ nào vậy?
Nguyên Ngải nhớ tới chuyện lần trước mình không nhập hội.
Cái tổ chức này không những từ chối nhân loại real, còn nhận thêm hai yêu quái real vào hàng ngũ.
"Tôi nhận được rồi, cảm ơn anh, tôi thiếu anh ân tình này. Nếu có gì cần trợ giúp, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào nhé." Nguyên Ngải phản hồi.
Nếu thuốc trị dị ứng có tác dụng thật, ân tình này thật sự rất quý giá.
Nhắn tin xong, cô mở gói hàng trong hộp ra, chỉ thấy một tờ giấy nằm chính giữa --
"Phương thuốc cổ truyền trị dị ứng yêu quái"
Phương thuốc cổ truyền? Dị ứng yêu quái?
Dị ứng yêu quái có giống dị ứng động vật họ chó họ mèo không nhỉ?
Nguyên Ngải cứ có cảm giác tổ chức chống yêu quái này chẳng đáng tin cậy chút nào.
Tuy nhiên, cô vẫn ghi nhớ bài thuốc dân gian này.
Lỡ như hữu dụng thật, cô có thể sờ trực tiếp thầy Phó.
Cách một lớp đồ bảo hộ đã thấy thoải mái đến vậy, được sờ trực tiếp sẽ sung sướng cỡ nào?
Lời tác giả:
Bạn học Nhiếp Bá Thiên: Viết, rồi lại xóa, rồi lại viết. Ân oán giữa hai ta, về sau không ai nợ ai.
- - Gượm đã, viết thế này có vô tình quá không.
- - Vậy nhắn thêm câu nữa, ân oán thanh toán xong, sau này có muốn làm bạn thì cũng không phải không thể.