Vương Tư Ngôn lắc mạnh đầu mình vài cái, tay day day thái dương.
Cơn đau dần dần được xoa dịu, ống điện trên tay cũng từ từ trở lại trạng thái đầy.
Anh thở ra một hơi, nhíu mày một cái mà vẫn chưa tỉnh táo vì hơi men trong người.
Chiêu Thần vẫn chưa ổn định được hơi thở, nhìn anh với vẻ mặt uất ức.
"Chú có biết mình vừa làm gì không vậy?"
Anh đập tay vào đầu mình mấy cái, mới nhớ ra vừa rồi mình đã hôn cô.
Đầu anh đau như búa bổ, mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ lúc ấy người mình nóng như lửa đốt, kiểm soát không được.
Chiêu Thần cũng không có ý muốn trách anh, chỉ là bản thân bị bất ngờ quá, phản ứng không kịp nên có chút ngượng ngùng.
"Thôi bỏ đi.
Không sao là tốt rồi."
"Để tôi lái xe đưa chú về nhà."
Vương Tư Ngôn hơi ngẩn ra, nhìn sang Chiêu Thần.
"Em biết lái?"
Cô cau mày nhìn anh, lúc này mới nhận ra trên người anh có mùi rượu.
Lái xe cũng là do anh dạy cô lái, vậy mà bây giờ anh lại hỏi cô.
Có lẽ sau cơn đau do bị Nhục Chi Độc hành hạ, tâm trí của anh vẫn chưa ổn định hoàn toàn.
Người anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mát lạnh nhưng rõ ràng là đang thấy nóng.
Chiêu Thần khom người đến gần, nhìn ngay phải cổ áo sơ mi của Vương Tư Ngôn rồi ngẩng đầu lên.
"Chú uống rượu sao?"
Anh né tránh cái nhìn của cô, tỏ ra xa cách rồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi.
"Ừ."
Chiêu Thần thở dài, thắt dây an toàn lại rồi bắt đầu quay vô lăng.
Suốt chặng đường họ về nhà, Tư Đàm vẫn luôn chạy ở phía sau lưng.
Lúc cô vào trong xe của anh, cậu ta cũng có chút sốt ruột muốn nhìn nhưng thấy ở bên trong xe khá lộn xộn, không nhìn rõ được gì cả.
Sau khi về nhà, cô giúp anh mở cửa xe rồi đứng ngay bên cạnh nhìn anh đi ra, hỏi.
"Cần tôi dìu vào trong không?"
"Tôi không yếu đuối đến vậy."
Chiêu Thần đứng ngây ra đó một hồi, cảm thấy thái độ này của anh rất lạ, giống như muốn lạnh nhạt với cô.
Mặc dù bình thường anh cũng không tỏ ra thân thiết với cô lắm, nhưng cũng không đến mức như này.
Cô thấy rằng từ lúc bọn họ ăn cơm xong, nói với nhau vài câu thì anh đã như vậy.
Tạm lắc đầu cho qua, cô đi theo sau Vương Tư Ngôn vào trong nhà.
Anh vừa về đã mệt đến mức không đi đâu nổi nữa, ngồi ngay tại ghế sô pha ở phòng khách, nới lỏng cúc áo ra rồi ngồi nhắm mắt ở đó.
Chiêu Thần đi rót nước, lấy trong ngăn tủ ra một cái lọ có nắp đậy màu vàng đồng.
Bên trong là những viên thuốc màu xanh da trời nhạt hình tròn, chừng nửa lọ.
Lúc anh vẫn đang nhắm mắt, Chiêu Thần đặt ly nước xuống, lấy từ trong lọ ra hai viên rồi chìa ra ngay mặt anh.
"Chú uống đi."
Vương Tư Ngôn mở mắt ra nhìn, thấy bàn tay nhỏ nhắn của Chiêu Thần đang ở ngay tầm mắt.
Anh ngước lên nhìn cô, trầm giọng hỏi.
"Gì vậy?"
"Đây là thuốc mà tôi vừa nghiên cứu được, tạm thời có công dụng làm dịu cơn đau khi Nhục Chi Độc phát tán."
Cô nói rồi chìa nó lại gần hơn nữa, bắt Vương Tư Ngôn phải uống.
Anh nhìn cô rồi lại nhìn hai viên thuốc trên tay cô, cầm lấy nó rồi uống vào.
Chiêu Thần ngồi xuống ở ngay bên cạnh, nhìn anh uống thuốc rồi mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô nói thêm, như đang khoe với anh thành tích của mình.
"Là tôi điều chế đấy.
Có giỏi không?"
"Dù sao cũng đang trong kì nghỉ phép nên tôi muốn làm thứ gì đó có ích một chút."
Chiêu Thần cầm lọ thuốc trên tay, cảm thấy mình như nhẹ nhõm đi phần nào vì đã tạo ra nó.
Tuy nó không dùng để giải độc, nhưng ít nhiều cũng có công dụng giúp anh giảm đau.
Nhìn anh bị Nhục Chi Độc dày vò như vậy, cô cũng không thể nào thấy yên tâm được.
Vương Tư Ngôn uống thêm một ngụm nước vì cổ họng anh khát khô, sau khi thấm giọng mới hỏi.
"Làm sao em biết thuốc này điều chế ra có công dụng giảm đau khi trúng độc."
Chiêu Thần nhìn sang anh, nói ra một cách rất tự nhiên.
"Đương nhiên tôi biết rồi.
Tôi đã thử nó mà.
Dùng một ít độc cho vào người đợi nó phát huy công dụng rồi uống vào thôi."
Cô nói xong một hơi một hồi, mới nhận ra điều mình vừa nói cũng là điều mà mình muốn giấu không cho anh biết.
Cô há miệng ra, rồi ngậm lại đưa tay che nó nhìn sang, thấy sắc mặt của Vương Tư Ngôn vô cùng khó coi.
"Em bị điên sao? Ai cho phép em làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy?"
Anh mất bình tĩnh mà có chút lớn tiếng với cô, trong đôi mắt ấy hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.
Anh không muốn cô mạo hiểm đến mức này, không muốn cô vì mình mà làm bất kì chuyện gì nguy hiểm tính mạng.
Cô ở cạnh bên anh đã là quá đủ tốt với anh rồi, anh không cần bất cứ chuyện gì từ cô nữa.
Chiêu Thần là một cô gái lương thiện, ngay từ khi đậu vào khoa nghiên cứu cô đã muốn tìm ra cách giải Nhục Chi Độc giúp Vương Tư Ngôn.
Hôm trước cô lén anh điều chế ra loại thuốc này, nhưng không biết chắc nó có hiệu quả hay không.
Cô sợ thuốc không phát huy tốt công dụng, đến lúc anh cần dùng thì lại thành ra phí công vô ích.
Ban đầu Chiêu Thần định dùng chuột bạch để thử nghiệm, nhưng khi nhìn nó lại không nỡ nên mới tự đem mình ra để thử độc.
Loại độc mà cô thử là loại nhẹ, nhưng khi trúng phải cũng có cảm giác không dễ chịu gì.
Vương Tư Ngôn không nhìn cô mà nét mặt trở nên trầm tư, cô không thấy được trong ánh mắt ấy có bao nhiêu phần là lo lắng và xót xa.
"Em vì sợ con chuột đau mà đem cả thân mình ra thử độc?"
Chiêu Thần xụ mặt, vô cùng áy náy với anh.
"Tôi biết sai rồi mà."
Anh nói rồi lại nhìn cô, vẻ mặt thể hiện nên sự lo lắng bất đắc dĩ, đôi lông mày nhíu lại.
"Lỡ như thuốc đó không có tác dụng thì sao? Có phải em định im lặng không nói luôn không?"
"Chiêu Thần.
Đây là cách tôi dạy em chăm sóc bản thân của mình khi không có tôi bên cạnh sao? Mười năm qua tôi dạy em những gì, mà bây giờ em lại làm như vậy? Tôi có dạy em mạo hiểm tự làm tổn thương mình như vậy không?"
"Tôi không cần em làm những chuyện đó vì tôi.
Bao nhiêu năm qua tôi chịu đựng nó thì bây giờ có thêm một chút cũng không sao cả em có hiểu không? Tôi đã từng nói thế nào, nếu như mãi cũng không tìm ra được cách chữa trị, thì tôi có chết cũng không cần em lo."
Chiêu Thần nghe rõ hết những lời này từ chính miệng anh nói.
Nhưng cô làm sao có thể nói bỏ mặc anh là bỏ mặc.
Cô đã ở bên cạnh anh năm rồi, thời gian không phải là thứ con người ta chỉ cần chớp mắt là có thể quên đi.
Chỉ là vì nó trôi qua quá nhanh, khiến cô không thể hình dung được tình cảm mà cô dành cho anh nhiều đến mức độ nào.
Cô cụp mắt, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài.
"Nhưng tôi không làm được.
Chú cũng biết mà.
Tôi...!Không thể nào để mất chú được.".