"Chú.
Hay là đi ăn kem nhé.
Được không?"
Ngồi ở trong xe, Chiêu Thần suy nghĩ một lúc lâu rồi mới quay sang nói với Vương Tư Ngôn.
Cô đã ngồi im lặng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới lên tiếng, vì vẫn còn chưa hết bàng hoàng bởi hành động của anh khi nãy.
Cô không nghĩ rằng anh sẽ chủ động hôn cô, đến cả ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng đến như vậy.
Anh không có ý phản đối, bẻ lái để xe hướng sang một đoạn đường khác, đưa cô đến trung tâm thương mại, mua sắm một ít rồi sẽ ăn kem.
Lúc xe vừa dừng lại ở trước cổng khu thương mại, Chiêu Thần vẫn chưa có ý định đi ra, hồi hộp nhìn sang Vương Tư Ngôn.
Anh cũng chỉ mới vừa tháo dây an toàn, thấy cô khựng lại nên mới quay sang hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Cô nhìn anh với vẻ ngượng ngùng, tim cô bây giờ đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khó khăn lên tiếng hỏi anh.
"Chú.
Chuyện lúc nãy ở trước cổng trường..."
"Tôi.
Tôi muốn hỏi, vậy bây giờ chúng ta...!là quan hệ thế nào vậy?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô, ngẩn ra một hồi lâu rồi cười rất khẽ.
Khoảnh khắc anh vừa nở nụ cười, Chiêu Thần vừa nhìn đã biết mình thật sự biết thế nào gọi là tình yêu đầu đời.
Tình yêu này kéo dài theo năm tháng, dường như cũng có thể gọi là khắt cốt ghi tâm, nhẫn nại chờ đợi, đợi ngày có được quả ngọt cho mình.
Anh bất ngờ khom người về phía Chiêu Thần, tháo dây an toàn ra giúp cô, khoảng cách này rất gần, lúc anh vừa lướt qua cô liền nhìn thấy được cả một góc nghiêng của anh.
Giọng anh dịu dàng, ôn nhu ấm áp như một ngọn lửa giữa trời đông, nói xong còn cẩn thận hôn lên trán cô.
"Em từng mong nó là gì, thì bây giờ chính là như vậy."
"Đi thôi.
Con bé này."
Chiêu Thần tròn xoe mắt, nhìn Vương Tư Ngôn mở cửa xe rồi ra ngoài mà vẫn không thể tin nổi mình vừa nghe những gì.
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, mới ngộ ra được dụng ý mà anh muốn nói.
Bất giác đưa tay che miệng, cô nhìn ra bên ngoài rồi lại đặt tay lên lồng ngực mình.
Cô lẩm bẩm.
"Chú ấy vừa nói gì vậy?"
"Là thật sao? Là thật sao?"
Cô vội vàng đẩy cửa xe ra, chạy theo Vương Tư Ngôn với vận tốc nhanh nhất có thể.
Lúc anh vừa hơi đưa cánh tay của mình ra, cô liền nhân cơ hội sơ hở mà luồng vào khoác lấy tay anh.
Chiêu Thần xuất hiện bất ngờ, anh vừa nghiêng đầu nhìn sang đã bắt gặp khuôn mặt rạng rỡ, hạnh phúc đến mức cười tít mắt của cô.
Lúc này anh thấy lòng mình vừa nhẹ nhõm vì trút bỏ được gánh nặng tình cảm, vừa cảm thấy lâng lâng vì hạnh phúc.
Yêu chính là yêu.
Mãnh liệt đã dâng trào lên trong lòng thì dù cho che giấu đến mấy cũng có lúc phải thể hiện.
Anh đã giấu đi tình cảm của mình suốt bao nhiêu năm trời, sợ rằng đến lúc này thật sự không che đậy nổi nữa, cũng sợ một ngày nào đó sẽ vụt mất cô.
Tay của anh từ từ di chuyển xuống, đan vào tay Chiêu Thần rồi nắm thật chặt, dắt cô vào bên trong.
Cô quay sang nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt của anh trong tâm trạng vô cùng tốt, môi còn khẽ cong lên như đang cười.
"Chú.
Chúng ta bây giờ tính là đang hẹn hò sao?"
Câu hỏi đột ngột này của Chiêu Thần, suýt làm Vương Tư Ngôn đang ăn kem phải bị nghẹn.
Anh lấy khăn giấy lau khoé môi, nhìn cô đang ngồi ngay trước mắt với vẻ mong đợi.
Cô bé này cũng đã tuổi rồi, mà vẫn cứ ngây ngô như trẻ con vậy, nhiều lúc lại nói những câu khiến người ta rất khó trả lời.
Anh ở bên cạnh nuôi dưỡng cô đã hơn năm, ấy vậy mà vẫn còn chưa hiểu được cô rốt cuộc có tính cách khó đoán thế nào.
Vương Tư Ngôn bất lực lắc đầu rồi lại bật cười.
Điều này làm cô có chút lo lắng, cô không chịu ăn nữa mà ngồi nhìn chằm chằm vào anh.
"Sao em không ăn?"
"Chú chưa trả lời mà?"
Vương Tư Ngôn đặt cái thìa lại vào hũ kem, khoanh tay để ở trên bàn rồi nhìn cô.
Anh đảo tròng mắt, nhìn thấy cả khuôn mặt của cô hiện lên thật rõ ràng, dường như đêm nào khi nhắm mắt anh cũng đều nghĩ đến nó.
Giọng anh nhẹ nhàng, như đang muốn chỉnh lưng cô.
"Có ai gọi bạn trai của mình là chú không?"
"Hửm?"
Chiêu Thần nghe xong câu này, bất giác thấy mặt mình nóng bừng bừng lên trông thật xấu hổ.
Cô không nhịn được mà đưa hai tay lên che gò má, xoa xoa để làm giảm bớt căng thẳng.
Cô mím môi, vẻ ngượng ngùng này khi hiện lên lập tức khiến cô giống như một đoá hoa e thẹn trong nắng sớm.
"Nhưng mà chú..."
Vương Tư Ngôn đưa tay mình đến, gỡ những ngón tay của cô ra, vì dù cô có muốn che đến đâu anh cũng đã nhìn thấy bộ dạng ấy cả rồi.
Anh cười dịu dàng, sự dịu dàng này thật sự làm tim cô như tan chảy, từng giây từng khắc đều muốn nó bao trọn lấy mình.
"Xưng hô với bạn trai thế nào, còn cần anh phải dạy em nữa sao?"
Chiêu Thần mỉm cười, tựa gò má của mình vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay ấy to lớn, không quá mềm mại nhưng lại vô cùng ấm áp.
Cô thích cảm giác này, thích sự dịu dàng này, thích được nhìn người đàn ông mà mình thích ngày nào cũng mỉm cười với mình.
Không phí công bao nhiêu lâu theo đuổi, cuối cùng cũng nhận được kết quả ngọt ngào.
Không phí công bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc để nói ra.
Giữa anh và cô không ai biết được rốt cuộc là ai đã ban cho ai tình yêu, chỉ biết rằng họ đều cùng có một điểm chung, đó là vì nhau mà đã tiến lên một bước nữa.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, Chiêu Thần nắm lấy tay của Vương Tư Ngôn không buông.
Khó khăn lắm mới có được tình cảm này, cô đương nhiên phải tận dụng và trân trọng từng giây từng phút.
"Bây giờ về nhà nhé?"
Anh nhìn đồng hồ rồi lại nhìn sang cô, nhưng cô có vẻ không muốn, xụ mặt lắc đầu.
"Không chịu."
"Chiêu Thần.
Đã hơn giờ rồi, ngày mai em còn đến viện nghiên cứu mà, không phải sao?"
Cô nắm lấy tay anh rồi cứ đung đưa qua lại, nhìn anh làm nũng.
"Hôm nay em vui mà.
Em muốn tận hưởng thêm chút nữa."
Vương Tư Ngôn cười, cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái, nhìn cô thật gần, dỗ dành.
"Chiêu Thần ngoan.
Từ bây giờ cho đến lúc em bạc đầu chân run vẫn còn lâu, đến đó cứ lo mà tận hưởng."
"Còn bây giờ về nhà thôi.
Trễ rồi." Anh vừa nói vừa véo hai gò má bánh bao của Chiêu Thần, xoa xoa mặt cô chẳng khác nào xem nó như một cục bột vừa trắng vừa mềm.
"Lì quá đi.".