Lúc Chiêu Thần uống thuốc xong, thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng khiến cô thấy buồn ngủ, không tài nào mở nổi mắt.
Cô nằm ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vương Tư Ngôn vẫn ngồi ở ngay bên cạnh, chăm chú nhìn cô đang say ngủ, trông thật bình yên mà có chút ngọt ngào.
Chiêu Thần đẹp thuần khiết, trong trẻo từ đôi mắt, đôi lông mày cho đến đôi môi.
Đường nét trên khuôn mặt của cô hài hoà, khiến người ta vừa nhìn thôi đã phải khắc ghi vì quá đỗi động lòng.
Cô đẹp nhất là mỗi khi cười, cười càng tươi thì càng thêm xinh xắn.
Vương Tư Ngôn bất giác nhớ đến bộ dạng của cô lúc vừa bước chân vào trường Đại học, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trước khi vào trường vẫn đứng ở sát bên cạnh anh.
"Chú Ngôn.
Tôi sợ."
"Không sao.
Vào đó rồi sẽ không thấy sợ nữa."
Đã tuổi đầu rồi, nhưng khi tiếp xúc với môi trường mới, Chiêu Thần vẫn cảm thấy không quen nên còn nhút nhát.
Vậy mà khi đã quen rồi, cô liền trở thành nữ sinh ưu tú nhất trường, được biết bao nhiêu nam sinh thầm mến mộ.
Anh biết ở độ tuổi này của Chiêu Thần, sẽ luôn có những mộng mơ về tình cảm đầu đời.
Nhưng không hiểu sao, anh chưa từng nghĩ đến chuyện rồi có một lúc nào đó, Chiêu Thần sẽ dắt tay một chàng trai khác về nhà, rồi giới thiệu rằng đó là bạn trai của cô.
Vương Tư Ngôn trầm ngâm, đưa tay chạm nhẹ lên gò má trắng hồng của Chiêu Thần, vuốt ve nâng niu nó.
Cô đối với anh mà nói, không chỉ là người quan trọng không thể thiếu, mà còn là một báu vật.
Cô gái này được anh nuông chiều như vậy, nhưng cũng nghiêm khắc như vậy.
Anh thà dạy cho cô cách tự chăm sóc mình, dạy cô cứng rắn vẫn tốt hơn là nhìn cô bị người khác ức hiếp.
Nhưng anh biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì chỉ cần sau lưng Chiêu Thần còn có Vương Tư Ngôn, anh sẽ không để bất kỳ ai động đến cô dù chỉ một sợi tóc.
Hôm sau.
Chiêu Thần vừa xuất viện về nhà, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn các món mà cô thích, còn cắm một ít hoa.
Cô bây giờ đã hoàn toàn bình phục, không còn thấy khó chịu chỗ nào ngoài vết thương bị roi mây đánh vẫn còn hơi đỏ ửng.
Không thấy lọ thủy tinh đựng đom đóm đâu, Chiêu Thần quay ra sau lưng nhìn Vương Tư Ngôn hỏi.
"Đom đóm đâu rồi?"
"Thả rồi."
Cô tròn xoe cả mắt, giọng kinh ngạc.
"Tại sao?"
"Để nó bị nhốt như vậy thì sống được bao lâu? Chi bằng thả ra, muốn bay đi đâu thì bay."
Chiêu Thần cụp mắt, đi đến chỗ cái lọ thủy tinh rỗng nằm ở trên bàn, cầm nó lên.
Câu nói của Vương Tư Ngôn rất đơn giản dễ hiểu, nhưng không hiểu tại sao cô lại thấy hơi nặng lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như không phải vì cô có khả năng áp chế Nhục Chi Độc, liệu anh có đưa cô về đây để nuôi nấng dưỡng dục cho đến bây giờ hay không?
Cô quay lại nhìn, Vương Tư Ngôn vẫn đang đứng ở đó.
"Vậy có phải đến một lúc nào đó, chú cũng sẽ không cần tôi, để tôi muốn đi đâu thì đi không?"
Anh nhất thời im lặng, không biết nên nói như thế nào.
Bây giờ cô đủ trưởng thành rồi, có lẽ cũng có nhiều suy nghĩ hơn trước.
Tuy cô vô tư, hồn nhiên, nhưng có những chuyện không phải là cô không nhìn thấy và không hiểu được.
Trước đây cô nghĩ anh đưa cô về là vì muốn chăm sóc cô, để cô có cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Bây giờ vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ là khi nghĩ đến Nhục Chi Độc, cô vẫn thấy giữa mình và anh có một khoảng cách.
Là khoảng cách giữa người được lợi và người có lợi.
Vương Tư Ngôn chậm rãi tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào mắt Chiêu Thần, hỏi.
"Sao vậy? Hối hận rồi sao?"
Chiêu Thần cười nhẹ rồi vội lắc đầu.
"Không phải.
Chỉ là...!Ở bên cạnh một người trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, thật sự nếu phải xa cách, sẽ rất khó quên đi."
Anh chưa từng thấy cô như bây giờ, lúc này nhìn giống như một người đã trải qua nhiều biến cố, trở nên nhìn thấu sự đời và trầm luân hơn.
Anh bước đến xoa đầu Chiêu Thần, giọng nói ôn hoà, nét mặt cũng trở nên dịu đi không ít.
"Tôi có nói sẽ đuổi em đi sao? Bi oan cái gì?"
"Có định thay quần áo rồi ăn cơm không?"
Chiêu Thần nhìn anh mỉm cười, đôi mắt long lanh phát sáng.
Cô cứ như vậy vẫn là tốt nhất, đừng nên nghĩ quá nhiều càng không nên biết quá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô liền chạy đi tìm laptop rồi mang xuống phòng khách, còn bắt Vương Tư Ngôn ở đó đợi mình.
Cô ngồi sát bên cạnh anh, còn không kiêng dè gì mà hơi lấn lướt anh một chút, tà váy màu xanh nhạt phủ một ít lên chiếc quần tây đen của anh.
"Tôi cho chú xem cái này."
Cô từ từ mở màn hình lên, nhấp chuột vài cái, trên màn hình là một chuỗi các loại hình ảnh của phản ứng hoá học, các ống thí nghiệm với các loại hoá chất có màu sắc khác nhau.
Vương Tư Ngôn nhìn nó hồi lâu rồi lại nhìn sang Chiêu Thần, hỏi.
"Đây là gì?"
Cô cười bảo.
"Đây là nghiên cứu mới của tôi về các cách giải Nhục Chi Độc đấy."
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn mái tóc dài của cô lướt qua mặt mình, có một mùi hương của hoa hồng thật tinh khiết.
Chiêu Thần từ sau khi lên Đại học đã bắt tay vào nghiên cứu về Nhục Chi Độc.
Cô đã tra lại một số tài liệu liên quan tới các loại độc ngày xưa, bao gồm có cả cổ trùng.
Nhưng để so sánh cổ trùng so với Nhục Chi Độc, thì cổ trùng vẫn còn cụ thể hơn về hình dạng và có một số cách giải độc có thể áp dụng.
Còn Nhục Chi Độc, có lẽ đây vẫn còn là một loại độc tố nằm trong số những loại độc gây khó khăn cho người trúng phải.
Chiêu Thần vừa lướt chuột để màn hình chạy dọc xuống, vừa nói.
"Nhục Chi Độc tạm thời vẫn chưa tìm ra được cách giải cụ thể, nói trắng ra là rất khó tìm."
"Tôi chỉ tìm thấy trong đây có một vài cách, không biết có hiệu quả hay không?"
Lúc này, cô lại không để ý, rằng Vương Tư Ngôn ngồi ở bên cạnh cô không hề nhìn vào màn hình laptop mà chỉ nhìn cô một cách chăm chú, ánh mắt không rời.
"Cách gì?"
"Trong đây có một cách có sát suất khá cao, đó là dùng máu của người có khả năng giải độc, duy trì để nuôi cơ thể mỗi ngày cho đến khi cạn kiệt."
"Không được."
Câu mà anh nói ra, ngắn gọn, dứt khoát còn có một chút khẩn trương.
Chiêu Thần dừng tay lại trên con chuột bàn phím, quay sang nhìn anh.
"Tại sao?"
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, đến mức cô có thể nhìn thấy mình ở trong mắt của anh, đôi mắt màu nâu vô cùng cuốn hút.
Vương Tư Ngôn đảo tròng mắt, thấy người con gái ở trước mặt mình vừa chớp hàng mi, liền khiến anh không thể nào có thể nghĩ đến chuyện sẽ làm như vậy.
"Em muốn tôi làm như vậy với em sao?"
Chiêu Thần nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Chú là người đã cưu mang tôi, để tôi có được như ngày hôm nay.
Nếu như tôi phải dùng tính mạng này để trả ơn cho chú, cũng là chuyện nên làm mà."
"Tôi không cần mạng của em.
Tôi cần em.".