Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

chương 15: hỏi thăm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được một khoảng thời gian, Tuyết Linh cũng đã thu dọn xong tất cả mọi thứ ở nhà cũ và chỉ mang hành lý cần dùng tới nhà mới.

Nơi đó là một tòa nhà chung cư cao ốc cao tầng mới được xây dựng lên cùng thời điểm với Hàn thị cách đây không lâu. Hay nói cách khác, tòa chung cư này là nơi để chu cấp cho các nhân viên cấp cao của tập đoàn Hàn thị.

Tuyết Linh bước xuống khỏi chiếc xe Audi, sẵn tiện tự tay lấy hành lý ở phía sau cốp xe ra, vì không muốn phiền tới Lạc Thần. Tuyết Linh kéo hành lý, đứng khom lưng nhìn Lạc Thần qua cửa kính, khẽ cười dịu dàng:"Đón em tới đây là được rồi, cảm ơn anh."

Lạc Thần nghiêng đầu nhìn Tuyết Linh, cong môi cười nhẹ:"Được, ngày mai anh tới đón em. Tạm biệt!"

Chưa đợi Tuyết Linh trả lời, Lạc Thần đã đóng cửa sổ xe lái rồi một mạch lái đi. Lạc Thần biết chắc cô sẽ trả lời là "không cần", bởi vì cô không muốn làm phiền tới ai. Nhưng Lạc Thần lại thích như vậy.

Nhìn chiếc xe Audi đã chạy xa, Tuyết Linh cười nhẹ, sau đó thì kéo hành lý quay người lại, cô ngước nhìn tòa nhà trước mắt mà không khỏi ngỡ ngạc. Nó to lớn hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Bên ngoài, tòa chung cư được thiết kế rất kỷ xảo, trông vô cùng bắt mắt, vật liệu xây dựng lên đa phần đều là đá hoa cương. Nhìn rất mới mẻ và thoáng đãng.

Ở phần đường phía bên kia, trên chiếc xe Vinfast màu trắng sang trọng, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được bẻ lên gần tới khuỷu tay, bàn tay trắng trẻo rắn chắc đặt lên vô lăng. Chiếc gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt điển trai được che đi phân nửa bởi chiếc kính râm màu đen. Khóe môi hồng nhàn nhạt của người đàn ông khẽ nhếch lên, phần tóc hai mái rũ xuống hai bên thái dương càng điểm thêm sự quyến rũ đến lạ thường của người đàn ông.

Cũng vì bị chiếc kính che khuất nên không thể nào quan sát sâu thẳm trong đáy mắt anh ta đang có ý nghĩ gì, chỉ biết anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hướng ánh mắt tới phía của một cô gái đang xách theo hành lý, cô gái ấy không ai khác chính là Tuyết Linh.

Một lúc không lâu, người đàn ông dường như đã không còn hứng thú nữa, anh ta kéo cửa sổ xe lên rồi quay vô lăng lái xe đi.

........

Tuyết Linh kéo hành lý đi vào, được sự hướng dẫn của bác bảo vệ, Tuyết Linh cầm thẻ phòng mà Giản Bân đã đưa cô từ trước, đi thẳng vào trong thang máy.

"Đinh!" Tiếng chuông thang máy phát ra một tiếng nhẹ nhàng, êm tai, đồng lúc, cửa thang máy mở ra.

Tầng cô đang đứng là tầng thứ mười lăm của tòa nhà, khi bước ra khỏi đó, Tuyết Linh kéo va li đi, đảo mắt tìm căn nhà của mình.

Căn nhà của cô nằm cách đó không xa, cô đưa thẻ phòng lên mặt quét thẻ, lập tức, khóa phòng được kích hoạt, kêu lên một hồi âm, rồi cửa mở.

Trước khi đi vào trong phòng, Tuyết Linh có quan sát xung quanh nhà của những người đồng nghiệp cũng như hàng xóm mới của mình, hình như dãy này là dãy VIP thì phải. Tuyết Linh chỉ nghĩ vậy, cô vốn không bận tâm nghĩ nhiều thêm làm gì nữa, cô chốt cửa phòng lại rồi kéo va li đi.

Tuyết Linh đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng mà không khỏi bất ngờ, bên ngoài đã đẹp rồi, bên trong lại còn đẹp hơn. Phải công nhận nó là phòng VIP vì nó xứng đáng, căn phòng rất rộng rãi, gồm một cái gác mái và tầng trệt, nội thất được trang trí rất gọn gàng, ban công thì cũng rất đẹp...

Thường thì khi mới chuyển vào tòa nhà chung cư ở bất cứ đâu thì việc dọn dẹp vệ sinh trong căn nhà của mình là phải tự tay mình giải quyết, nhưng nhìn có vẻ như ai đó đã thay cô dọn dẹp trước đó rồi.

Tuyết Linh bước tới, nhấn một chiếc công tắc trên vách tường ở gần cửa ra vào, rèm cửa lập tức được mở ra một cách chậm rãi. Tuyết Linh cất bước đi tới, hướng mắt nhìn ra thành phố rộng lớn qua lớp cửa kính trong suốt, khóe môi chợt cong lên:"Đẹp quá!... Tên tổng tài này cũng rất chu đáo. Xem ra làm trợ lý cho anh ta cũng không phải không có lợi."

Tiếng chuông điện thoại bất giác vang lên, Tuyết Linh lấy nó ra thì biết được người gọi tới cho mình là Lý Miên.

"Có chuyện gì vậy?" Tuyết Linh nhướng mày hỏi.

Ở đầu giây bên kia, Lý Miên chậm rãi nói:"Túc tổng đến YT rồi, ông ấy nói muốn gặp chị."

"Được, chị biết rồi, chị sẽ tới ngay."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tuyết Linh đứng đó suy nghĩ một hồi. Túc tổng là cha của Túc Uyên, ông ta đến YT gặp cô thì ngoài việc xin cho con gái ông ta vào YT thì còn chuyện gì nữa. Nghĩ đến đây, Tuyết Linh cảm thấy khó hiểu, Túc thị tương đối lớn và đang phát triển, thay vì cho Túc Uyên của ông ta học võ thì nên ép cô ta học kinh tế thì chẳng phải sẽ có ích hơn sao? Việc gì ông ta cứ phải một mực ép Túc Uyên vào đây để học?

Phần nữa, Tuyết Linh và Túc Uyên tính khí nóng nảy khó chiều vốn giống nhau nên khi gặp nhau hai người họ rất hay đối khẩu chứ không phải hợp nhau như những người khác.

Tuyết Linh lắc đầu quên đi những suy nghĩ hiện tại của mình, nhanh chóng cất chiếc va li gọn gàng rồi rời khỏi tòa nhà, gọi taxi đi đến Câu lạc bộ YT.

.....

Hàn thị...

Hàn Dương Phong đang soạn thảo văn bản bằng tay, đột ngột anh hắc xì một cái, trong thâm tâm anh liền nghĩ đến cô gái có cái gan lớn bằng trời đó. Chắc chắn cô ấy lại nói xấu gì anh nữa rồi!

Hàn Dương Phong đặt cây bút xuống, đồng lúc Giản Bân gõ cửa đi vào, anh cúi nhẹ đầu:"Hàn tổng, hai mươi phút nữa cuộc họp Hội đồng quản trị bắt đầu rồi!"

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!" Hàn Dương Phong gật đầu, nhìn Giản Bân đi được nửa chừng thì anh lại gọi giật ngược trở lại:"Khoan đã!"

"Hàn tổng còn gì dặn dò?"

"Trợ lý Tuyết thế nào rồi?"

"Nghe thông báo lại, trợ lý Tuyết sáng hôm nay đã chuyển tới chung cư và nhận phòng xong xuôi hết rồi ạ." Giản Bân cung kính trả lời.

Hàn Dương Phong khẽ gật đầu, ánh mắt dường như đang mang một niềm vui nhưng khó có thể nhìn thấy:"Vậy thì tốt."

.......

Câu lạc bộ YT.

Phòng trà.

Tuyết Linh đi vào bên trong thì liền nhìn thấy vị Túc tổng cùng đứa con gái ương bướng của ông ta đang ngồi gần nhau ở bàn trà. Vẻ mặt của Túc Uyên dường như không thích cho lắm, thấy thế Túc Thanh Nhân dịu dàng vỗ vỗ vai, khuyên nhủ:"Con gái à. Con phải thương cha chứ!"

"Cha, không phải là con không muốn học mà là con không thích học ở nơi này, con không muốn để chị ta dạy con."

"Haizz... Con gái à. Huấn luyện viên Tuyết rất giỏi, giao con cho cô ấy cha rất yên tâm. Vả lại YT còn là Câu lạc bộ lớn, còn có tầm ảnh hưởng bên nước ngoài. Con xem, Câu lạc bộ khác sao mà sánh được." Túc Thanh Nhân im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:"Con không muốn trở thành người giỏi như mẹ con sao?"

Nghĩ tới đây, Túc Uyên lại cảm thấy thương mẹ. Mẹ cô cũng là một người học võ, bà rất đam mê học võ cổ truyền và Taekwondo, nhưng vì bệnh nặng mà bà qua đời ở vài năm trước.

Khuôn mặt Túc Uyên có chút buồn, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Linh nhìn thấy Túc Uyên có thái độ như vậy, cô khẽ thở dài chán nản, sau đó rảo bước đi tới ngồi xuống ghế đối diện hai người họ, không quên cung kính chào một tiếng:"Chú Nhân."

Nhìn thấy Tuyết Linh, Túc Uyên chợt trở lại trạng thái ương nghạnh, kiêu ngạo như trước đây. Cô nhìn Tuyết Linh đăm đăm rồi hừ lạnh một cái.

Cảm nhận được thái độ của con gái mình không tốt với Tuyết Linh. Túc Thanh Nhân liền cười cười để lấn át đi sự thiếu lễ phép của con gái mình, ông chiều con gái quá rồi.

Túc Thanh Nhân nhỏ giọng nói với cô:"Tuyết Linh, con tới rồi à?"

"Vâng, để chú phải đợi rồi!"

"Không có gì, không có gì!" Túc Thanh Nhân tít mắt cười cười, sau đó nói tiếp:"Tại chú chiều chuộng con bé quá nên nó mới hư như vậy. Có điều gì khiến con không vui thì con bỏ qua cho nó."

"Sao có thể không vui chứ?" Tuyết Linh hạ giọng đáp, khẽ liếc nhìn Túc Uyên với anh mắt mỉa mai, giễu cợt. Ý cô muốn nói, tại sao phải không vui vì một người không hiểu chuyện chứ? Cô nói tiếp:"Túc Uyên dù gì cũng nhỏ tuổi hơn con nên con không muốn so đo làm gì."

"Vậy thì tốt quá!" Túc Thanh Nhân vui được một lúc thì khuôn mặt bỗng trở nên nặng nhọc, ông chép chép miệng nói tiếp:"Thật sự chú rất muốn con bé vào YT để học võ. Lần trước vốn đã vào được rồi, nhưng cái bản tính ngang ngược của nó thích đi gây sự thị phi, thường xuyên vắng học nên đã bỏ lỡ cơ hội học ở đây."

Nói tới đây, ông ta im lặng. Tuyết Linh thừa hiểu ông ta muốn gì.

YT là Câu lạc bộ nổi tiếng, gắn liền với các Câu lạc bộ khác trên thế giới. Nơi này không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, người vào được YT phải có chỉ tiêu và có niềm đam mê thật sự thì mới dễ dàng mà học. Ở đây, Tuyết Linh không quan trọng tiền bạc, cái mà cô quan tâm chính là nâng cao sự phát triển nền văn hóa của đất nước.

Tuy nhiên, cô gái Túc Uyên này vốn không hề loạt vào mắt của Tuyết Linh được, bởi vì cô ta quá nghịch ngợm, nhưng không có nghĩa là cô ghét cô ta. Thôi thì hôm nay cô vì Túc Thanh Nhân mà nhận cô ta vào thêm lần nữa:"Con hiểu ý chú, nhưng có điều là Túc Uyên có muốn học hay không? Nếu có thì con sẽ cố gắng giúp."

"Ai cần..." Túc Uyên bĩu môi lên tiếng, nhưng chưa trọn vẹn câu đã bị bố mình ngắt lời ngay:"Đương nhiên rồi, con bé sẽ chăm chỉ mà. Phiền con quá."

"Không có vấn đề gì đâu, bây giờ chúng ta vào học luôn đi!" Tuyết Linh.mỉm cười, nhướng mày như khiêu khích nhìn về phía Túc Uyên.

Tuy Túc Uyên rất bực bội, nhưng trong lúc này, cổ họng cô chợt đông cứng, không nói được lời nào thay vào đó là hành động chấp thuận ngoan ngoãn.

Nghe thấy vậy, Túc Thanh Nhân vô cùng vui mừng. Ông đứng dậy đồng lúc với Tuyết Linh:"Tốt quá, cảm ơn con."

"Không có gì!"

Ông ta gật gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô con gái:"Con ở lại học cho tốt vào!"

"Con biết rồi!" Túc Uyên lười biếng, giọng nặng nặng trả lời.

Sau khi ông rời khỏi. Túc Uyên đứng dậy khoanh tay, tự đắc nhìn cô:"Học thì học, có gì mà phải sợ. Nói cho chị biết, tôi vào đây là vì anh Lạc Thần, tôi sẽ chứng minh cho anh ấy thấy, tôi vốn không thua kém chị."

Lại lôi chuyện của Lạc Thần ra đây để nói. Tuyết Linh nhếch môi, nhún vai lạnh nhạt nói:"Tùy cô."

"Chị... Chị..." Túc Uyên nhìn Tuyết Linh có thái độ bình thản như vậy thì rất hậm hực, cô chỉ ú ớ nói được vài từ rồi nín lặng.

Tuyết Linh mặc kệ cô ta muốn nói gì, cô liền lên tiếng:"Thời gian này, tôi bận việc, sẽ không thường xuyên đến YT, nên việc dạy cô luyện tập tôi sẽ giao lại cho Lý Miên."

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Túc Uyên chẳng còn lý do nào từ chối nên đành phải học thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio