Bệnh viện Liên Hoa.
Tuyết Linh ngồi trên giường bệnh, đảo mắt nhìn những người ngồi trong phòng, sau đó thì nhíu mày cất tiếng:"Haizz... Con chỉ là bị cảm thôi, đâu phải bệnh nặng sắp chết đâu, mọi người không nhất thiết phải tới đông như vậy."
Diệp Tấn nhíu mày:"Mọi người cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của con thôi."
"Con biết chứ, nhưng con không muốn vì một mình con mà làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người."
Tô Yến đứng bên cạnh Lạc Thần và hai học đệ trong câu lạc bộ, cô cười nhẹ lên tiếng:"Sao có thể chứ, sức khỏe của chị vẫn là cấp thiết nhất với bọn em mà."
"Vậy cảm ơn mọi người nhiều nha. Phiền mọi người thật đấy!" Tuyết Linh nói tiếp:"À phải rồi, bên YT thế nào rồi?"
Tô Yến nhanh nhẹn trả lời:"Vẫn hoạt động bình thường."
"Con đấy, bây giờ chỉ việc nghỉ ngơi thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Đến khi bình phục hẳn rồi tính tiếp." Diệp Tấn quan tâm nhắc nhở, nhìn đứa con gái của mình không sao trong lòng ông cũng trút được gánh nặng. Lần này ông không làm gì không có nghĩa là ông sẽ bỏ qua, tuy ông yêu thương Diệp Hâm Đình như con gái ruột của mình, nhưng cô ta lại dám làm hại chị của mình, ông sẽ đòi lại công bằng cho Tuyết Linh.
"Con biết rồi." Tuyết Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Vài phút sau, Lạc Thần có việc ở công ty nên xin phép về trước, Tô Yến và hai người kia cũng không muốn phiền Tuyết Linh nghỉ ngơi nên cũng ra về.
Diệp Tấn đứng cạnh giường nhắc nhở cô vài câu rồi cũng rời khỏi.
....
Tuyết Linh nhìn phía cửa, nằm trên giường cả ngày, chân cô có cảm giác như đã tê cứng rồi, nên lúc này sinh ra ý định là ra ngoài dạo.
Vừa bước chân xuống giường là có người tới, theo bản năng, Tuyết Linh nhìn lên, hình bóng Trạch Tịnh Thần đã xuất hiện trước mặt cô.
Bất giác Tuyết Linh cảm thấy ngạc nhiên, sau đó mới hỏi:"Sao anh lại tới đây?"
Trạch Tịnh Thần không nói một lời liền chạy ngay tới, cầm hai bả vai Tuyết Linh săm soi qua lại, vẻ lo lắng thật tâm không thể giấu:"Cô có làm sao không?"
Tuyết Linh hơi đau ở phần bả vai bên phải, nhưng vẫn lắc đầu. Nhiều lần, Tuyết Linh đặt ra câu hỏi, tại sao Trạch Tịnh Thần lại quan tâm mình tới vậy, trong khi đó, giữa anh và cô chỉ mới quen biết, mà nếu là chuyện tình cảm nam nữ thì cũng không tới mức sâu sắc như vậy.
Nhìn khuôn mặt và biểu cảm hiền hậu của Tuyết Linh, Trạch Tịnh Thần thầm thở dài:"Xin lỗi, hôm qua tôi bận rộn quá nhiều công việc nên không tới thăm cô được."
"Anh xin lỗi gì chứ? Đây đâu phải lỗi của anh. Tôi cũng không bị nặng lắm, chỉ là bị cảm thôi. Anh không cần lo đâu."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười, đưa tay tới định chạm vào mặt Tuyết Linh nhưng liền bị cô từ chối. Anh đành cuộn tay rồi thu lại:"Xin lỗi!"
"Không sao." Tuyết Linh cười nhẹ, thỉnh thoảng lại né tránh đi ánh mắt thâm tình của Trạch Tịnh Thần.
"Vừa nãy khi mới vào, tôi thấy cô tính đi đâu đó, cô định đi đâu vậy?" Trạch Tịnh Thần đều giọng hỏi.
"Tôi tính đi dạo cho khuây khỏa thôi."
"Hay là để tôi đưa cô đi nhé!"
"Vậy thì quá tốt rồi. Nhưng mà anh khoa không bận gì đó chứ?"
Trạch Tịnh Thần cười cười:"Không bận, chúng ta đi thôi."
"Được."
.....
Tối đến.
Tuyết Linh nhận được cuộc gọi từ Túc Uyên, nghe thấy tiếng khóc nức nở cùng sợ hãi làm cho Tuyết Linh thấy lo lắng, hỏi rõ mới hiểu ra vấn đề.
Tuyết Linh không chần chừ, liền đứng dậy thay đồ rồi đi tìm Hàn Dương Phong, chuyện Túc thị tuyên bố phá sản ít nhiều gì cũng có liên quan tới Hàn Dương Phong.
Không! Nói đúng hơn, chỉ có Hàn Dương Phong mới làm được chuyện như vậy.
Tuyết Linh mang giày xong thì ra khỏi căn phòng, người y tá từ ngoài bước vào nhìn thấy cô thì nhíu mày hiếu kỳ. Tuyết Linh không đợi cô ta nói gì, vừa đi vừa nói:"Đơn xuất viện tôi sẽ làm sau, bây giờ tôi có công việc phải ra ngoài, cô không cần phải báo lại với người khác đâu."
Người y tá chỉ biết câm lặng khi cô ta tính cất tiếng nói nhưng Tuyết Linh đã đi mất hút. Thấy tình hình bệnh nhân cũng ổn nên viên y tá này cũng không nói gì với ai, thuận theo ý của Tuyết Linh.
Đứng trước căn hộ của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh đưa tay ấn chuông, rất lâu nhưng không thấy anh ra mở cửa. Thế nên cô đành mạo phạm, tự ý nhấn mật khẩu rồi bước vào.
Hàn Dương Phong đứng ở ban công, quay lưng lại với cô, hướng mắt nhìn về thành phố rộng lớn, rực rỡ ánh đèn ở dưới. Thoáng chốc Hàn Dương Phong cảm thấy đơn độc và lạnh lẽo.
Anh biết phía sau anh có người, thậm chí biết rõ là ai, nhưng hiện giờ, lòng anh đang rất nặng nề và đau xót. Phải chi đối phương kia có thể hiểu được nỗi lòng của anh.
Hàn Dương Phong gác hai khuỷu tay lên lan can, mười ngón tay đan chặt nhau, trải qua vài giây anh mới lấy lại được tâm trạng, nhưng khi quay người lại thì bắt gặp ngay khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Tuyết Linh.
"Là do anh làm sao?" Tuyết Linh nhướng mày hỏi.
Câu hỏi không cụ thể, không rõ sự việc khiến Hàn Dương Phong hơi suy nghĩ một chút. Sau đó liền hiểu ra vấn đề, tuy vậy, anh vẫn cố tỏ ra không biết:"Em vừa mới khỏe lại, sao không ở bệnh viện, tới đây làm gì?"
"Anh trả lời câu hỏi của em đi! Có phải là do anh làm không?"
"Em muốn nói đến chuyện gì?" Hàn Dương Phong vẫn rất bình tĩnh, anh nhẹ nhàng bước đi, dừng lại ở quầy rượu. Sau đó cầm lấy một chai rượu còn nguyên, bóc nắp rồi cho rượu vào ly.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra của anh, càng làm cho Tuyết Linh tức tối:"Nhất thiết phải làm đến mức vậy sao? Chẳng phải em vẫn bình an đứng trước mặt anh sao? Tại sao còn ép người ta tới bước đường cùng?"
Tuyết Linh nuốt nước bọt, hít thở sâu rồi nói tiếp:"Túc thị là một tập đoàn không lớn, đối với anh nó chẳng là gì nhưng đó là cả tâm huyết của chú Túc và là cả cơ đồ của Túc Uyên, anh.... tại sao anh lại không suy nghĩ cho người khác vậy?"
Hàn Dương Phong đưa ly rượu lên miệng giữa chừng thì dừng lại. Câu nói của Tuyết Linh khiến anh thấy nực cười.
"Em nói anh không biết suy nghĩ cho người khác. Vậy thì tại sao không hỏi người khác có suy nghĩ cho anh hay không? Họ có nghĩ cho em hay không? Hay là chỉ nghĩ cho bản thân của họ? Anh làm như vậy cũng chỉ vì em thôi.... Tuyết Linh, em quá ngây thơ rồi!"
"Phải, em rất ngây thơ. Em không cần họ nghĩ cho em, nhưng em cũng không cần anh vì em mà làm tổn hại đến nhiều người như vậy?"
"Vì chúng đáng bị như vậy." Hàn Dương Phong giận dữ không kém, vừa nói vừa hất tung cả chai lẫn ly rượu trên bàn.
Hành động của anh khiến Tuyết Linh hơi hoảng, đây là lần đầu cô thấy anh giận như vậy, nhưng cô vẫn nói tiếp:"Em rất cảm ơn anh vì đã giúp em. Nhưng xin anh đừng dùng cách tiêu cực để giải quyết vấn đề được không? Túc Uyên trước khi ra nước ngoài cũng đã nói xin lỗi em rồi, anh cho Túc thị một cơ hội nữa đi, Hàn Dương Phong... có được không?"
"Cô ta gọi cho em nhờ em tới đây để cầu xin anh sao?"
"Em... không phải đâu... em..."
Hàn Dương Phong đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn Tuyết Linh, ánh mắt anh đỏ ngầu, bàn tay trắng trẻo thon dài bỗng chốc rỉ máu, anh nắm chặt tay lại để Tuyết Linh không nhìn thấy. Quay mặt hướng khác, anh nói:"Bây giờ anh không muốn nghe bất cứ lời em nữa, em về đi."
"Hàn Dương Phong, em thật sự không có chuyện gì mà, anh tha cho cha con cô ấy đi có được không?"
"Em không đi đúng không?" Hàn Dương Phong gật đầu:"Vậy thì anh đi."
Nói rồi, Hàn Dương Phong quay lưng bước đi để lại cho Tuyết Linh biết bao chuyện đau đầu. Nói Hàn Dương Phong cứng đầu, cố chấp thật sự không sai chút nào. Muốn anh thay đổi ý định cũng khó.
Hàn Dương Phong bước chân ra khỏi cửa thì gặp Diệp Hâm Đình, anh không nói lời nào, cũng không thèm nhìn lấy một cái mà mang theo vẻ mặt u ám rời khỏi. Diệp Hâm Đình cũng có cất tiếng gọi nhưng anh không để tâm, vẫn đâm đầu một mạch bước đi.
Thấy có gì đó không ổn, Diệp Hâm Đình liền bước vào trong phòng.
Tuyết Linh bất lực đành thở dài bỏ cuộc, đưa mắt nhìn ra hành lang ở ban công thì thấy chai rượu đã cạn kiệt. Tuyết Linh thầm nghĩ, anh ấy rất ít khi uống rượu trừ khi có chuyện buồn hoặc vấn đề phiền toái.
Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì mà anh ấy lại uống hết một chai rượu mạnh như vậy?
Trong lúc suy nghĩ, giọng nói của một người con gái vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Tuyết Linh, cô quay người lại thì đã thấy Diệp Hâm Đình đang đứng trước mặt mình, nhìn mình với ánh mắt khó chịu.
"Chị làm gì ở đây?"
Tuyết Linh không nói, chỉ bày ra sắc mặt vô cảm và lạnh lùng. Tuyết Linh tính bước đi nhưng lại bị Diệp Hâm Đình chặn đường:"Chị nói đi! Tại sao chị lại tới đây?"
"Tránh ra, bây giờ tôi không có thời gian lôi thôi với cô."
Diệp Hâm Đình khoanh tay, nhếch mép cười nhạt:"Chị cho rằng tôi đang lôi thôi với chị?"
"Cô muốn gì?" Nghe Tuyết Linh hỏi vậy, Diệp Hâm Đình không trả lời, cô mất kiên nhẫn nên háy mắt cho qua, đi được vài bước Tuyết Linh ngoảnh đầu lại, lạnh lùng cất tiếng:"Cô còn nợ tôi một câu xin lỗi đấy!"
Nghe xong câu này, Diệp Hâm Đình chớp mặt cười chua chát, cô làm tất cả mọi chuyện người khác đều cho rằng bản thân cô sai. Cả Hàn Dương Phong cũng vậy, anh không hề yêu cô, nếu như khoảnh khắc đó, không có Diệp Tấn, Hàn Dương Phong nhất định sẽ để mặc cô nhảy xuống không chút thương tiếc.
Lúc nãy cũng đã quá rõ ràng, Hàn Dương Phong giữ vẻ mặt trước giờ chưa từng có đó cũng là do Tuyết Linh. Anh vì cô ấy làm tất cả, trả thù kẻ đã hại cô ấy đến mức thân bại danh liệt, thậm chí đến cả tính mạng của anh anh cũng không cần, cô ấy đối với anh là duy nhất, không một ai có thể thay thế.
Vậy thì cô có cố gắng, có ép buộc bao nhiêu cũng chẳng ích gì, kết quả nhận lại chỉ là đau thương thôi.
Cô đã có ý định buông bỏ rồi. Tình cảm đơn phương này thôi đành chôn vùi nó đi và xem như đó là một ký ức đẹp nhất của cô.
Diệp Hâm Đình bỗng cất tiếng nói:"Tuyết Linh, khoan đã!"
Theo phản xạ, Tuyết Linh dừng chân, Diệp Hâm Đình cũng thấy thế mà đi đến.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Cô có biết hôm nay là ngày gì với Hàn Dương Phong không?" Diệp Hâm Đình nhìn cô với ánh mắt buồn bã. Thấy Tuyết Linh hơi ngạc nhiên, cô đoán chắc Tuyết Linh không biết nên chậm rãi nói tiếp:"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh ấy, thường thì tới ngày này anh ấy sẽ rất yếu đuối và dễ kích động. Tôi không biết vừa nãy hai người đã xảy ra xung đột gì nhưng nhìn anh ấy rất bi quan, tôi nghĩ cô nên đi tìm anh ấy rồi nói chuyện thì sẽ tốt hơn."
"Làm sao cô biết chuyện này?" Tuyết Linh thoáng chốc cứng đờ người, thì ra vừa nãy trông anh hơi buồn là vì chuyện này.
Diệp Hâm Đình cười nhẹ:"Tôi phải khó khăn lắm mới tìm hiểu được đấy. Bây giờ chuyện còn lại thì giao cho cô nhé!"
Nói rồi, Diệp Hâm Đình quay đi, bỗng nhiên cô dừng lại quay người, nhìn Tuyết Linh. Khoé môi Diệp Hâm Đình nhẹ nhàng cong lên, hai tay cầm chặt túi xách. Ánh mắt chứa đựng sự hối lỗi, cô cúi người một góc chín mươi độ:"Tuyết Linh, tôi xin lỗi!"
Diệp Hâm Đình nghĩ những chuyện đã qua, Tuyết Linh làm nhiều điều cho mình như vậy mà mình không thèm đón nhận, thậm chí còn trả ơn bằng sự ích kỷ, vô tâm của mình. Nhưng bây giờ, cô đã thông suốt rồi, cô cũng không mong Tuyết Linh tha thứ, chỉ mong rằng bản thân mình có thể làm chút gì đó cho Tuyết Linh, dù biết cô có làm bao nhiêu cũng không đủ để trả ơn.
Tuyết Linh nhìn những cử chỉ như vậy thì càng bất ngờ hơn, chỉ là chuyện của Hàn Dương Phong khiến cô không dám nghĩ nhiều. Sau khi Diệp Hâm Đình rời đi, Tuyết Linh liền nhanh chân chạy đi tìm Hàn Dương Phong. Có thể những lời nói khi nãy của cô sẽ khiến anh thấy bức xúc, tâm trạng của anh lại không được tốt, cô không muốn chuyện tiêu cực xảy ra với anh.