Anh vui mừng vì cô có dấu hiệu tỉnh lại. Nguyên ngày hôm đó anh ở lại bên cạnh cô. Mọi người vê hết để bồi dưỡng những ngay mệt mỏi đau buồn kia. Anh luôn bên cạnh cô kể cho cô nghe những việc thường ngày rồi luôn bên cạnh cô mọi lúc, lâu lâu có văn án cần anh duyệt anh cũng chẳng rời cô mà làm tại phòng cô. Cứ thế anh cứ ở bên cô đọc thoại, ra câu hỏi dù biết chẳng nhận được câu trả lời càng làm anh càng thấy mình càng phải ở bên cô và yêu thương cô nhiều hơn, ko có gì là quá muộn.
Cứ thế tháng trôi qua.
" Di Di, tháng rồi đấy. Có anh ở bên bảo vệ rồi lấn nước phải ko? em ngủ lâu lắm rồi đó." anh vậy thế cậu, nhỏ và chàng và nàng đã quen thế. Mỗi lần muốn thay ca với anh còn khó hơn lên trời. Bảo anh đi xa cô một chút như kêu biển cạn nước vậy.
"Cạch"
"Anh, hay anh đi về nghỉ ngơi gì đi. Anh ở đây tháng rồi đấy." cậu lên tiếng.
"Ko, anh sẽ ở đây." mặt của anh đã dày lắm rồi.
"Haizzz! tùy anh vậy" mọi người quen rồi nói thì nói cho có lệ chứ đã biết được câu trả lời.
Anh cứ ngồi ngắm khuôn mặt ơ phờ của cô, rồi lại nắm lấy đôi bàn tay còn hơi ấm nhỏ nhoi.
Di Di!...
Anh thầm gọi tên cô. Anh cảm nhận được tay cô nhúng nhín.
"Di Di! Mau gọi bác sĩ" anh gọi lớn làm cả đám giật mình luốn cuốn làm theo lời anh.
Di Di! em nghe được lời anh nói.
Anh vui mừng. Anh đã có cơ hội về với cô. Anh sẽ ko xa cách cô nữa.
lúc sau
Bác sĩ kiểm tra cho cô mà cả đám ở ngoài cứ như sắp có con vậy. Nhỏ với nàng cứ đứng ngoài cửa nhìn vào, cậu thì nắm vò áo. Chàng thì cứ đi tớ đi lui. Anh thì nắm hai tay ngồi cười nhẹ.
Trong tiềm thức của cô bây giờ rối loạn. Bao nhiêu hình ảnh của anh và cô cùng mọi người bao quanh cô bao nhiêu tiếng nói thân yêu của mọi người cô đều nghe. Rồi lần lượt tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần.
Cô cảm thấy đánh rơi gì đó.
Tuấn Anh, Băng Băng, Tiểu Tuyết, Hoàng Hoàng, Anh Quân, Tuấn Thiên, Ny Ny,....