Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

chương 1057: nguyên nhân bản thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 1062: Nguyên nhân bản thân

Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, nhỏ giọng bật cười: “Phục, sao có thể không phục, bà xã nói đặc biệt có lý”

Mặc Tu Nhân nào có thể không hiểu Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương vốn không phải người không thèm nói đạo lý như vậy, chuyện cô thật sự làm sai, cô khẳng định sẽ nghiêm túc tìm nguyên nhân từ bản thân, xem như anh muốn giúp cô gánh vác lỗi lầm, cô cũng không chịu.

Theo lời hôm nay của cô, không hề khoan dung người ta chút nào, nói cho cùng, còn bởi vì bản thân hôm nay tự mình đánh cô ngất xỉu, hơn nữa cố chấp giúp Sở Tuấn Thịnh ngăn cản Vân Yến, chọc giận cô.

Chỉ chẳng qua cô ấy chịu cố gắng đấu võ mồm với anh như thế, nói đến cũng chứng tỏ đã hết giận rồi.

Mặc Tu Nhân ôm cái eo thon của Bạch Cẩm Sương, chạm đến váy ngủ bằng lụa bóng loáng của Bạch Cẩm Sương, không khỏi có hơi thất thường.

Anh kéo Bạch Cẩm Sương lại, nhọ giọng nói bên tại cô: “Cưng à, anh đói rồi!”

Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng, cô nói thẳng: “Đói thì chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi!”

Mặc Tu Nhân nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Không phải đói bụng!”

Bạch Cẩm Sương lập tức hiểu rõ anh, cô đỏ mặt lên, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Kết quả tay to Mặc Tu Nhân giơ lên, rất nhanh nụ hôn của anh và sức lực không cho từ chối của anh đã đan cho Bạch Cẩm Sương một chiếc võng lớn rậm rạp chằng chịt, khiến Bạch Cẩm Sương có trốn nữa cũng không thoát.

Mắt thấy đã ba tháng, hôm nay Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương trước khi trở về còn tìm bác sĩ xem giúp cho Bạch Cẩm Sương một chút, cái thai hình như đã ổn.

Nếu không đêm nay Mặc Tu Nhân cũng không dám tuỳ tiện làm bậy như thế.

“Đói rồi.” Mặc Tu Nhân cuối cùng ăn uống no đủ, đáng thương cho Bạch Cẩm Sương, bây giờ bụng đói sôi sùng sục, chỉ chẳng qua cô ngay cả một cánh tay cũng không nhấc lên được.

Mặc Tu Nhân lập tức xuống giường: “Cưng à, anh đi xuống lầu lấy cơm cho em, em chờ nhé!”

Mặc Tu Nhân nói xong thì nhanh chóng mang giày rồi ra ngoài.

Kết quả anh vừa mở cửa đã nhìn thấy cửa phòng trẻ nhỏ đối diện cũng mở ra.

Tần Minh Huyền vừa dụi mắt vừa kinh ngạc nhìn Mặc

Tu Nhân: “Bố...!Bố về khi nào vậy?”

Mặc Tu Nhân cười nhẹ mở cửa, tiện tay cài cửa lại, nhìn Tần Minh Huyền: “Bố và mẹ trở về cũng hai tiếng rồi!” “Ồ?” Tần Minh Huyền có hơi giật mình: “Vậy sao con không biết, lúc đó con còn chưa ngủ mà!”

Lúc đầu, Tần Minh Huyền tính đợi Bạch Cẩm Sương và

Mặc Tu Nhân cùng nhau ăn cơm.

Kết quả trời tối rồi, cậu bé cũng chờ rất lâu, cũng không thấy hai người trở về, lúc đầu cậu bé ngồi trên ghế sô pha đợi người, kết quả đội nhiên nhớ đến mình làm sai một đề.

Tần Minh Huyền lập tức lên lầu sửa lại đề sai kia, quản gia đúng lúc giúp cậu gọt trái cây.

Ngay lúc đó, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương trở về, còn đúng lúc cùng lên lầu.

Quản gia ngay từ đầu cũng không biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trở về, đợi đến lúc ông ta nghe được cái bụng của cậu nhóc kêu vang dội thì nhanh chóng sai người hâm canh, nấu cơm.

Kết quả lúc này ông ta cũng chú ý tới chiếc xe kia Mặc Tu Nhân hôm nay lái đi đã ngừng trong sân.

Ông ta đang định lên lầu nhìn, kết quả cách cánh cửa phòng ngủ đã nghe thấy âm thanh khiến người đỏ mặt tim run bên trong.

Quản gia một bên vui mừng vì vợ chồng ngài Mặc hoà thuận, một bên đỏ mặt di xuống lầu, dỗ dành Tần Minh Huyền ăn cơm trước, ông ta cũng chưa nói cho cậu biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã trở về.

Mặc Tu Nhân không biết một màn này, ánh mắt anh lấp loé: “Có lẽ lúc bố và mẹ con trở về, đúng lúc con đi làm chuyện khác!”

Nghe tới kiểu nói này của Mặc Tu Nhân, con mắt của cậu nhóc lập tức sáng lên: “Đúng rồi, con nhớ rồi, vậy con sẽ lên lầu sửa đề, bố, bây giờ con cũng học được kiến thức đại học rồi!”

Mặc Tu Nhân nghe được cậu nhóc lợi hại như vậy, không khỏi có hơi tự hào: “Phải không? Bông Vải thật lợi hại, vậy con học ngành nào?"

Khuôn mặt nhỏ của Tần Minh Huyền nghiêm túc nói với Mặc Tu Nhân: “Con học hoá học, vật lý và toán học, còn thuận tiện học tài chính và pháp luật, quản gia nói nhà chúng ta học cái này, sau này mới sẽ không bị người ta mập mờ ức hiếp”

Mặc Tu Nhân có hơi giật mình: “Con học nhiều như vậy?”

Tần Minh Huyền gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ riêng vài môn này, còn có mấy môn ngoại ngữ, gần đây học hơi mệt một chút”

Mặc dù Tần Minh Huyền đích thật là thiên tài nhỏ, nhưng cậu học quá nhiều thứ cũng mệt mỏi.

Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Thực sự không được thì con có thể chọn học môn con thích, đừng để quá mệt

Dù sao thể chất Bông Vải nhà mình bây giờ thật sự không quá tốt.

Tần Minh Huyền lắc đầu: “Không sao, bố, con không mệt, mọi người đều nói học như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, con không muốn bị tụt lại phía sau”

Cậu nhìn thấy bố mẹ mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, trong nhà nếu như xảy ra chuyện gì đó, bọn họ còn phải chăm sóc gia đình và làm việc, mệt hơn cậu nhiều, cậu bây giờ chỉ muốn cố gắng thật tốt, một ngày nào đó có thể đỡ đần bố mẹ một chút!

Mặc Tu Nhân thật không ngờ tới cậu nhóc này có thể nói ra lời hiểu chuyện như thế, anh vui mừng vuốt đầu cậu nhóc: “Con chú ý sức khoẻ là được, chỉ cần con khoe mạnh, bố mẹ sẽ vui vẻ, đúng rồi, con ra làm gì vậy?”

Tần Minh Huyền nói: “Con hơi khác, muốn uống nước? Bố thì sao?”

Mặc Tu Nhân lập tức nghĩ đến bà xã mệt mỏi tay không thể cử động trong phòng, mở miệng nói: “Bố đói, tính xuống lầu làm chút gì để ăn, Bông Vải ăn không?”

Tần Minh Huyền lập tức lắc đầu: “Con không đói, con uống nước rồi muốn ngủ tiếp!”

Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừ, Bông Vải thật ngoan, trẻ nhỏ phải ngủ sớm một chút.

Mặc Tu Nhân nói rồi đưa Tần Minh Huyền xuống lầu, lấy nước cho cậu bé, để cậu bé uống nước, sau đó anh tính tới nhà bếp làm chút thức ăn nóng bưng lên lầu.

Kết quả ngay lúc anh vừa muốn xoay người, Tần Minh

Huyền đột nhiên giữ chặt cánh tay anh: “Bố, bố bị thương?” Mặc Tu Nhân nhất thời chưa kịp phản ứng, có hơi khó hiểu nhìn Tần Minh Huyền: “Ơ? Bố không bị thương mà” Ánh mắt Tần Minh Huyền nhìn chằm chằm ngực của

Mặc Tu Nhân: “Nhưng ngực bố rõ ràng có một vết máu” Mặc Tu Nhân cúi đầu nhìn, lập tức nhớ tới lai lịch của vết máu này, chính là Bạch Cẩm Sương vừa rồi kích động, đã cắn ở chỗ này của anh.

Lúc ấy Mặc Tu Nhân cũng kích động, vốn không để ý, kết quả bây giờ ngay trước mặt con trai nhà mình bị phát hiện.

Cho dù da mặt Mặc Tu Nhân có dày cũng có chút không thể chịu nổi, anh có hơi mất tự nhiên họ nhẹ một tiếng: “Có thể lúc tám bị đồ quẹt phải, không sao, không đau, con tranh thủ thời gian uống nước xong rồi lên lầu đi.

Mặc Tu Nhân dứt lời, nhanh chóng đi về phía nhà vếp, quả thực không khác chạy trối chết mấy.

Trong lòng Tần Minh Huyền buồn bực, không nhịn được lầm bầm: “Rõ ràng nhìn rất nghiêm trọng mà!”

Mặc Tu Nhân vừa đi chưa được hai bước, anh nghe nói như thế thì xém chút lảo đảo ngã xuống.

Anh không nhịn được vuốt cái mặt mo, thầm nghĩ, con trai à, nếu con thấy sau lưng bố, con sẽ biết vết máu đắng trước thật ra chỉ là chuyện nhỏ.

Đương nhiên da mặt Mặc Tu Nhân vẫn chưa dày tới nỗi nói với Tần Minh Huyền những chuyện này.

Anh ở nhà bếp hâm nóng thức ăn, nhìn thấy Tần Minh

Huyền lên lầu thì mới không khỏi nhẹ thở ra.

Tần Minh Xuân đã được Mặc Tu Nhân an toàn cứu ra, chuyện của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cũng bất lực.

Ngày hôm sau, công việc của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân rốt cuộc cũng trở lại quỹ đạo, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến Trang sức đá quý Tư Huyền rồi đi làm.

Hôm nay Tần Minh Xuân cũng không tới làm, dù sao anh ta bị giam hai ngày ở căn cứ thí nghiệm dưới mặt đất của Lục Thành Ngôn, có lẽ còn cần chậm hai ngày.

Mặc Tu Nhân cũng không có giục anh ta tới làm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio