*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn Trong lòng Mặc Tu Nhân vừa tức giận vừa đau đớn, anh đột nhiên quay đầu lại không nhìn Bạch Cẩm Sương nữa, trong lòng cũng trùng xuống: “Không cần, chỗ óc này cách Biệt thự số một Hương Uyển cũng không xa, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi" Nói xong, anh khống chế tâm trạng của mình để không nổi giận, tốc độ xe trong nháy mắt cũng tăng nhanh về phía Biệt thự số một Hương Uyển.
Nói thật, Mặc Tu Nhân bị đẩy vào tình huông này, quả thực đã tức giận đến cực điểm.
Cô không chỉ làm giảm Hưng phấn của anh mà còn động đến lòng tự trọng của anh nữa.
Thế nhưng anh có thể làm gì được, Bạch Cẩm Sương luôn là như vậy, cô ấy không muốn thì anh cũng đâu thể bắt ép.
Mặc Tu Nhân anh muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, sao phải thừa dịp người ta gặp nguy hiểm mà làm loạn, nếu anh làm nhuệ vậy thì thực sự anh vô cùng rồi tệ.
Hơn nữa, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bắt buộc cô, anh chỉ muốn giúp cô mà thôi.
Trong đầu Bạch Cẩm Sương rối bời nhưng cô lại vô cùng nhớ chuyện mình không được xảy ra quan hệ với anh, cô căn bản đã quên mất mình và Mặc Tu Nhân đã có giấy chứng nhận làm vợ chồng.
Mặc Tu Nhân thấy Cẩm Sương cho dù lâm vào đường cũng vẫn tự làm đau chính mình để tỉnh táo lại, chỉ e là cả đời này anh cũng không dám toe tưởng đến cô.
Xe nhanh chóng đến Biệt thự số một Hương Uyển, mặc dù vô cùng tức giận nhưng Mặc Tu Nhân vẫn chủ động bế Bạch Cẩm Sương xuống xe.
Khi cánh tay Bạch Cẩm Sương bám lên cổ anh, sau đó hơi thở nóng rực phả lên vai anh thì cả người anh cứng đờ lại, hô hấp cũng trầm xuống vài phần, thân thể ngày càng sinh ra một chút cảm giác không khống chế được.
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng bể cô đi lên lầu.
Bác sĩ kiểm tra cho Bạch Cẩm Sương một chút và giúp cô băng bó vết thương trên cánh tay, sau đó cho cô uống một liều thuốc an thần mà mình mang đến, sau khi kiểm tra hết mọi thứ thì mới rời đi.
Mặc Tu Nhân đưa bác sĩ ra ngoài.
“Thân thể cô ấy không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân trầm trầm.
Bác sĩ nói: “Cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là thuốc trong người cô Bạch là một loại thuốc mãn tính, nói cách khác thuốc không làm cho người ta cảm nhận được quá rõ ràng, đến khi phát hiện thì thuốc đã lan vào máu rồi, lúc này cho dù có rửa dạ dày thì tác dụng cũng không lớn.”
Bác sĩ dừng lại rồi nói tiếp: "Đây cũng là lý do tôi đề nghị anh Mặc đưa cô ấy về nhà, hơn nữa thành phần của loại thuốc này hầu hết đầu giống nhau.
Thuốc tôi mang theo là do tôi đặc chế, loại này không hề có trên thị trường nhưng tác dụng của nó thì anh cứ yên tâm”
Vị bác sĩ đã từng làm bác sĩ riêng toàn thời gian cho nhiều gia đình thuộc tâng lớp thượng lưu, loại chuyện này ông thấy rất nhiều, các đơn thuốc do ông bào chế luôn được cải tiến theo tính chất của thuốc, vê cơ bản các loại thuốc ông mang theo đều có tác dụng với loại thuốc này.
- -----------------