Mặc Tu Nhân nói rồi còn nhìn thoáng qua quản gia, lần đầu tiên quản gia rõ ràng nhìn thấy được trong mắt của Mặc Tu Nhân sự đắc ý và khoe khoang.
Ông đột nhiên lập tức có phần hiểu ra, vì sao tâm trạng của Mặc Tu Nhân bỗng nhiên trở thành tốt như vậy.
Quản gia là một người thông minh, ông cười rồi lên tiếng: “Hóa ra là bà chủ tặng, tôi nói rồi mà, bó hoa này sao lại xinh đẹp như vậy chứ, mờ ảo còn mang theo linh tính! Khiến cho tâm trạng người xem tốt lên!”
Nói thật chứ, rắm cầu vồng mà quản gia thổi quả thật có hơi quá.
Kết quả, Mặc Tu Nhân còn vô cùng tán thành gật đầu: “Ông có mắt tinh tường đấy!”.
Đôi môi của quản gia co quắp hai cái, nhìn thấu với chả không thấu.
Người đang yêu đương ấy à, chỉ số thông minh thật sự chẳng thể nào so được với cả người bình thường.
Ông đắn đo một chút, bèn hỏi: “Ông chủ, ngài có đói bụng không, lát nữa có muốn ăn chút gì không, bây giờ tôi cho người chuẩn bị ngay!”
Mặc Tu Nhân nghe nói thế, tay đang cắm hoa dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thoáng qua quản gia: “Lúc trước tôi bảo ông dọn dẹp hoa hồng mà vận chuyển bằng máy bay tới, ông ném chúng ở đâu rồi?”
Quản gia có hơi bất đắc dĩ: “Bị xe rác chở đi rồi!”
Phải biết rằng, Mặc Tu Nhân ban ngày để cho ông trang trí, biển lầu một trong nhà thành biển hoa, nói là muốn cùng Bạch Cẩm Sương trải qua một đêm Thất tịch.
Kết quả, khi mà sắp đến tan tầm, anh gọi điện thoại về, hy vọng trước khi anh trở về nhà không muốn nhìn thấy đám hoa đó nữa.
Quản gia bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi một chiếc xe rác, mang số hoa hồng vừa tươi mới vừa xinh đẹp vừa mới được máy bay vận chuyển tới, đều ném tất cả!
Ông thật không ngờ tới, lúc này, Mặc Tu Nhân vậy mà lại hỏi đến.
Mặc Tụ Nhân suy nghĩ một chút, lên tiếng nói: “Ném rồi thì quên đi, dù sao cũng không quan trọng, bây giờ ông đã chuẩn bị bữa cơm với ánh nến đi, tôi muốn đợi cùng ăn với Bạch Cẩm Sương!”.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, may mà Mặc Tu Nhân không để cho ông tiếp tục đi trang trí biển hoa.
.
Truyện Full
Ông liên tục gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị!”
Quản gia đi rồi, Mặc Tu Nhân cắm xong bó hoa huệ dạ hương màu trắng, càng nhìn càng thấy đẹp, căn phòng tựa như thoang thoảng mùi hương.
Anh đưa tay gảy gảy nụ hoa màu trắng, nụ cười khóe miệng càng ngày càng sâu.
Căn phòng của Bạch Cẩm Sương.
Cô tìm một bình hoa cao cổ nhỏ, đem mấy cành hoa hướng dương cắm vào, đặt vào trong góc phòng, càng nhìn càng nghĩ vui mắt vui tai.
Bạch Cẩm Sương nhìn nhìn hai cái, muốn đi rửa mặt.
Kết quả, cô vừa mới tẩy trang xong, bắt đầu rửa mặt, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
Bạch Cẩm Sương rửa mặt thật nhanh, còn chưa lau mặt, lập tức mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Cô vừa mở cửa căn phòng ra, lập tức nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang khoang hai tay ở trước ngực, lười biếng tựa vào thành cửa phòng, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, thái độ cùng với trước kia, tưởng như là hai người khác nhau.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Anh đây là...?”
Mặc Tu Nhân cười cười: “Không có gì, chỉ là qua nhìn xem chút, em đang làm gì thôi!”.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Vậy bây giờ anh nhìn thấy rồi, còn có chuyện nào khác không?”.
Đôi mắt Mặc Tu Nhân hơi lóe lên: “Đúng rồi, em ăn tối ở chỗ nào vậy?”
Bạch Cẩm Sương mím miệng: “Bên Tây Dương Nguyệt ấy, ăn món lẩu, còn có chuyện gì không?”
Mặc Tu Nhân không biết đang nghĩ gì, nét cười ở đáy mắt dần đậm thêm, anh cong môi: “Không có chuyện gì, chỉ là chẳng qua, nếu em đã tặng hoa cho tôi, đương nhiên tôi phải tỏ ý chút rồi!”
Tâm trạng của anh vô cùng tốt đẹp rồi, nhất là suy nghĩ đến, Bạch Cẩm Sương đã tan tầm lúc năm giờ rưỡi, dựa theo tình trạng kẹt xe của ngày hôm nay, đến bên Tây Dương Nguyệt kia, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Hơn nữa lộ trình về nhà, ở trên đường cô phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Bây giờ mới tám giờ, nói cách khác chính là, cô căn bản sẽ không nàn lại bao lâu cùng với Sở Tuấn Thịnh.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Mặc Tu Nhân chính là không tệ lắm, đoán chừng bên Sở Tuấn Thịnh, đồ ăn vừa mới bưng lên, Bạch Cẩm Sương ăn được hai miếng, đã đi rồi!
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, đôi mắt lóe lên, vẻ mặt có hơi vô cùng kinh ngạc: “Anh muốn tỏ ý như thế nào?”
Mặc Tu Nhân buông lỏng hai tay đang khoang tay, vươn tay, vừa định chạm vào Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương vô ý thức lùi về sau một bước, cảnh giác quan sát anh: “Anh muốn làm gì?”
Cô cũng không quên, Mặc Tu Nhân là một người có tính tình thất thường, mặc dù cô thích anh, nhưng không thể phủ nhận, tính cách của anh thật sự rất tệ!
Mặc Tu Nhân cũng không để ý đến hành động của Bạch Cẩm Sương, anh cười cười nói: “Không có gì, tóc của em hơi rối, giúp em chỉnh lại một chút!”
Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mặc Tu Nhân, thằng nhãi này cũng không phải là bị ai đó nhập vào đấy chứ, ngày hôm nay sao mà kỳ quái như vậy.
Cô nhíu mày: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, anh muốn tỏ ý thế nào?”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy hoa hướng dương ở trong căn phòng của cô, khẽ cười nói: “Em tặng hoa cho tôi, tôi mời em ăn khuya, thế nào?”
Bạch Cẩm Sương giật mình, đôi mắt hơi lấp lánh: “Được chứ!”
Trong lòng cô đã hiểu rất rõ, đêm này Mặc Tu Nhân, hóa ra tám phần mười là dự định muốn ăn cùng với cô, cho nên, sau đó mới có thể tức giận như vậy.
Mặc Tu Nhân nghe thấy câu nói của cô, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn: “Được, em đi rửa mặt đi, lát nữa tôi sẽ gọi em xuống lầu ăn!”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, Mặc Tu Nhân mỉm cười xoay người rời đi.
Thật ra, nghĩ đến việc cùng ăn với Mặc Tu Nhân, cô thật sự rất chờ mong đấy, dù sao cũng là người mà bản thân thích ở trong lòng mà.
Chẳng qua là, Bạch Cẩm Sương cũng thật sự không ngờ tới, Mặc Tu Nhân còn là người vô cùng dễ dỗ như thế, một bó hoa, là có thể khiến anh không còn tức giận nữa!
Xem ra, trước đây cô đối với Mặc Tu Nhân, thật sự đúng là có hiểu lầm rất lớn rồi!
Mặc Tu Nhân đi xuống lầu, trước tiếp đi đến phòng bếp.
Quản gia có hơi giật mình: “Ông chủ, sao ngài lại đến phòng bếp?”.
Mặc Tu Nhân cong môi: “Mấy người đều đi ra ngoài hết đi, hôm nay chính tay tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya!”.
Mặc Tu Nhân nói, bảo quản gia dẫn theo người hầu ra ngoài.
Tâm trạng của anh rất tốt mà bắt đầu làm đầu bếp, lúc đầu, Bạch Cẩm Sương tặng hoa cho anh, anh cũng đã không còn tức giận nữa.
Vừa lúc đó biết được, Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh vốn không cạnh nhau quá lâu, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn, cho nên, anh dự định tự mình chuẩn bị bữa cơm bên ánh nến cho Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân buông lỏng hai tay đang khoang tay, vươn tay, vừa định chạm vào Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương vô ý thức lùi về sau một bước, cảnh giác quan sát anh: “Anh muốn làm gì?”
Cô cũng không quên, Mặc Tu Nhân là một người có tính tình thất thường, mặc dù cô thích anh, nhưng không thể phủ nhận, tính cách của anh thật sự rất tệ!
Mặc Tu Nhân cũng không để ý đến hành động của Bạch Cẩm Sương, anh cười cười nói: “Không có gì, tóc của em hơi rối, giúp em chỉnh lại một chút!”
Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mặc Tu Nhân, thằng nhãi này cũng không phải là bị ai đó nhập vào đấy chứ, ngày hôm nay sao mà kỳ quái như vậy.
Cô nhíu mày: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, anh muốn tỏ ý thế nào?”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy hoa hướng dương ở trong căn phòng của cô, khẽ cười nói: “Em tặng hoa cho tôi, tôi mời em ăn khuya, thế nào?”
Bạch Cẩm Sương giật mình, đôi mắt hơi lấp lánh: “Được chứ!”
Trong lòng cô đã hiểu rất rõ, đêm này Mặc Tu Nhân, hóa ra tám phần mười là dự định muốn ăn cùng với cô, cho nên, sau đó mới có thể tức giận như vậy.
Mặc Tu Nhân nghe thấy câu nói của cô, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn: “Được, em đi rửa mặt đi, lát nữa tôi sẽ gọi em xuống lầu ăn!”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, Mặc Tu Nhân mỉm cười xoay người rời đi.
Thật ra, nghĩ đến việc cùng ăn với Mặc Tu Nhân, cô thật sự rất chờ mong đấy, dù sao cũng là người mà bản thân thích ở trong lòng mà.
Chẳng qua là, Bạch Cẩm Sương cũng thật sự không ngờ tới, Mặc Tu Nhân còn là người vô cùng dễ dỗ như thế, một bó hoa, là có thể khiến anh không còn tức giận nữa!
Xem ra, trước đây cô đối với Mặc Tu Nhân, thật sự đúng là có hiểu lầm rất lớn rồi!
Mặc Tu Nhân đi xuống lầu, trước tiếp đi đến phòng bếp.
Quản gia có hơi giật mình: “Ông chủ, sao ngài lại đến phòng bếp?”.
Mặc Tu Nhân cong môi: “Mấy người đều đi ra ngoài hết đi, hôm nay chính tay tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya!”.
Mặc Tu Nhân nói, bảo quản gia dẫn theo người hầu ra ngoài.
Tâm trạng của anh rất tốt mà bắt đầu làm đầu bếp, lúc đầu, Bạch Cẩm Sương tặng hoa cho anh, anh cũng đã không còn tức giận nữa.
Vừa lúc đó biết được, Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh vốn không cạnh nhau quá lâu, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn, cho nên, anh dự định tự mình chuẩn bị bữa cơm bên ánh nến cho Bạch Cẩm Sương.