Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

chương 406: tin bên lề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Vô Đoan mặt căng thẳng, trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, sắc mặt trông rất khó coi: "Không phải, Mặc Tu Nhân, hoàn toàn không phải như những gì anh nói.

Đừng dùng suy nghĩ của mình để bịa đặt hành vi của tôi!"

Mặc Tu Nhân cười khẩy một cái, không nói gì.

Tần Vô Đoan bị anh ta làm cho tức: "Cho dù chúng ta đều thích Tiểu Bạch, nhưng tôi là người như thế nào, Mặc Tu Nhân, anh từ nhỏ đã sống cùng tôi, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh hiểu rõ tôi mà, tôi từ trước đến nay nói một là một, nếu tôi thực sự có những suy nghĩ bẩn thỉu và ích kỷ.

như vậy, tôi sẽ không bao giờ để bản thân mình thích Tiểu Bạch!”.

"Anh thậm chí không biết cuộc hôn nhân không được cha mẹ chúc phúc khó khăn như thế nào.

Tôi chỉ muốn Tiểu Bạch can tâm tình nguyện

bên tôi.

Như vậy, tôi mới có sức mạnh đối diện với sự phản đối của cha mẹ, Mặc Tu Nhân, anh không hề có hôn ước, hoàn toàn không hiểu được cảnh ngộ của tôi!”

Hơn nữa, khi ấy anh vốn muốn nói với Bạch Cẩm Sương rằng bản thân anh mang trọng trách việc hôn ước, nhưng Bạch Cẩm Sương và Trịnh Hoài Thanh lại đang ở bên nhau.

Anh đã mất hai năm nhưng vẫn không từ bỏ được Bạch Cẩm Sương, thay vào đó, anh tự thuyết phục mình quay lại và thử lại.

Nếu Bạch Cẩm Sương bằng lòng, anh ấy sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.

Tần Vô Đoạn nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân với vẻ mặt đau khổ: "Tu Nhân, tin hay không thì tùy, tôi không có tìm đường lui cho mình.

Tôi chỉ không muốn Tiểu Bạch chịu áp lực khi ở cùng tôi.

Nếu tôi phá vỡ hôn ước ấy với Tống Ngọc Tiên, cha mẹ tôi chắc chắn biết rằng tôi thích Tiểu Bạch.

Hôn ước của tôi và Tống Ngọc Tiên đã được định rất lâu rồi, anh cho rằng có thể dễ dàng huỷ bỏ sao? Đến lúc đó, các bậc trưởng bối có thể bỏ qua Tiểu Bạch sao? Tôi chỉ là muốn bảo vệ cô ấy mà thôi!”.

Ánh mắt Mặc Tụ Nhân sắc bét xẹt qua nhìn Tần Vô Đoan: "Thật sao? Bảo vệ à! Chỉ là đáng tiếc, hiện tại cô ấy đã là vợ của tôi, cho dù anh nghĩ như thế nào, anh cũng không đủ tư cách nữa! Tôi sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào xen giữa hai chúng tôi!”

Tần Vô Đoan nghe vậy trừng mắt: "Mặc Tu Nhân, anh nói tôi không đủ tư cách, anh có tư cách sao?"

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đã có chứng nhận kết hôn.

Đối mặt với đàn anh, người mà Bạch Cẩm Sương từng thích, anh có chút phấn khích hơn một chút.

Giọng điệu của anh vừa lười biếng vừa kiêu ngạo: "Tại sao tôi không có cơ hội? Tôi đã nói rồi, tôi là chồng của cô ấy!".

Tần Vô Đoan cười chế nhạo: "Đúng vậy, anh là chồng của cô ấy.

Anh đã cưới cô ấy rồi, còn mập mờ quan hệ với Quý Nhiên.

Trước đó, cô ấy bị đội của Quý Nhiên và fan soi mói, bóc mẽ rồi tung lên mạng, chẳng lẽ không liên quan tới anh? Trước đây, cô ấy bị người ta chửi là kẻ thứ ba, chẳng lẽ không phải chuyện do anh gây ra, Mặc Tu Nhân, kết hôn rồi mà vẫn ghẹo nguyệt trêu hoa, anh xem anh có thể tốt hơn tôi ở chỗ nào!”

Khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Nhân tối sầm lại: "Tôi không liên quan gì đến Quý Nhiên cả, chuyện này Bạch Cẩm Sương biết rất rõ!”.

Tần Vô Đoan giễu cợt: "Cô ấy biết rõ ràng sao? Tôi nghĩ chỉ là cô ấy không muốn ở trước mặt anh, cho thấy cô ấy quá nhỏ mọn, hoặc là cô ấy không thích anh chút nào, cho nên cô ấy mới không quan tâm tới mấy cái tin đồn của anh và Quý Nhiên! Nếu không, yêu một người nào đó làm sao có thể không để ý tới chuyện như thế này!”

Mặc Tu Nhân bị lời nói của Tần Vô Đoan khiến lòng anh phải kiềm chế cơn tức giận, trực tiếp cao giọng nói: "Tần Vô Đan, anh muốn thế nào? Tôi và cô ấy đã kết hôn rồi.

Anh muốn kích động để cướp vợ của em trai sao?”

Tần Vô Đoan nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, không nói lời nào!

Anh sững sờ nhìn Mặc Tu Nhân, lòng quặn thắt, không biết mình muốn làm gì, chỉ biết sau khi biết được mối quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, anh thực sự rất tức giận và không cam tâm!

Anh chứng kiến con bé ngốc đó lớn lên, làm sao có thể trở thành vợ của người khác!

Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tần Vô Đoan mất hồn, giọng điệu dịu đi một chút: "Nếu như anh từ bỏ suy nghĩ về Bạch Cẩm Sương, tôi vẫn sẽ coi anh là anh trai!”.

Tần Vô Đoàn lạnh lùng, liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Không cần!".

Sau khi nói xong, anh quay người đi về phía phòng bệnh của Bạch Cẩm Sương.

Mặc Tu Nhân lên tiếng đột ngột, giọng điệu có chút trầm xuống: "Anh trai!”

Tần Vô Đoàn lãnh đạm quay lưng về phía anh: "Cái gì? Còn muốn cùng tôi tiếp tục tranh luận đúng hay sai?".

Mặc Tu Nhân cau mày, "Không, tôi chỉ không muốn anh nói với Bạch Cẩm Sương về mối quan hệ của tôi và Tống Chí Nam!".

Nghe được lời nói của Mặc Tu Nhân, Tần Vô Đoan đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Anh đang giấu cô ấy?"

Nhìn bộ dạng của Tần Vô Đoan, lửa giận trong lòng của Mặc Tu Nhân dâng lên không rõ nguyên nhân: “Tôi giấu cô ấy là có ý gì? Anh còn không biết chuyện giữa tôi và cô ấy đã xảy ra.

Tôi chỉ là từ trước đến nay chưa.

từng giải thích chuyện đó nên mới buộc phải giấu cô ấy.

Bây giờ liên quan tới quan hệ giữa tôi và anh, còn có cả nhà họ Tống nữa, tôi sẽ đích thân.

giải thích rõ ràng với cô ấy!”.

Tần Vô Đoan hừ lạnh một tiếng, "Nên như vậy thì tốt hơn!" Anh nói xong liền sải bước đi về phía phòng bệnh.

Mặc Tu Nhân vội vàng theo sát.

Tần Vô Đoan gõ cửa phòng bệnh đi vào, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang nói chuyện với Lâm Kim Thư.

Nhìn thấy anh đi vào, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương ảm đạm: "Anh Vô Đoan, sao anh lại tới đây?"

Mặc Tu Nhân bước vào cùng Tần Vô Đoan, nghe thấy ba chữ "anh Vô Đoan”, trong lòng chua xót.

Gọi anh trai anh là anh Vô Đoan, điều này có chút gượng gạo đối với anh khi cô ấy trực tiếp gọi “Mặc Tu Nhân” – ba chữ này.

Đây có phải là phân biệt đối xử?

Tần Vô Đoan ánh mắt lóe lên, nhìn Bạch Cẩm Sương, ôn nhu nói: "Đến gặp em.

Trên tin tức nói em bị người ta tạt axit sunfuric rồi đưa đến bệnh viện, anh rất lo lắng cho em!”.

Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Em không sao, chỉ là da đầu bị trầy xước một chút thôi!”.

Có lẽ hôm nay cô thực sự sợ hãi, cô với Tần Vô cũng không còn mâu thuẫn như thế nữa, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô nói, nhìn Mặc Tu Nhân, mỉm cười giới thiệu với Tần Vô Đoan: "Anh Vô Đoan, anh nên làm quen với Mặc Tu Nhân, anh ấy là bạn trai mà em đã nói với anh trước đây!".

Khi Tần Vô Đoan nghe được lời Bạch Cẩm Sương nói, khóe miệng nở nụ cười chua xót: "Ừ, anh biết!"

Thấy Tần Vô Đoan không muốn nói về Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương cũng không tiếp tục giới thiệu, cô nhìn Tần Vô Đoan cười nhạt: "Anh Vô Đoan, anh xem em thực sự không sao, đừng lo lắng.

Anh về đi!”

Tần Vô Đoan giật giật môi gật đầu: "Ừ, em không sao là anh yên tâm rồi.

Anh về trước.

Em tự chăm sóc tốt bản thân nhé!”.

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy Tần Vô Đoạn rời đi, trong lòng cảm giác như vừa gỡ được tảng đá đè nặng lên người, cuối cùng cũng được thả lỏng chút.

Anh liền nói: "Anh đi tiễn anh ấy!”

Mặc Tu Nhân đi tiễn Tần Vô Đoan, bọn họ vừa rời đi, Lâm Kim Thư không khỏi cau mày: "Cẩm Sương, cậu có cảm thấy vừa rồi giữa Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan có chút kỳ quái sao?"

Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: "Có sao? Có thể là đã quen biết từ trước.

Tần Vô Đoan biết quan hệ thật của tớ với Mặc Tu Nhân nên chắc có chút kinh ngạc.

Mà Mặc Tu Nhân cũng không biết mối quan hệ lúc trước của tớ với Tần Vô Đoan, có chút bất thường thì cũng là lẽ thường tình!”

Lâm Kim Thư nhíu mày, "Vậy sao? Cũng có thể, tớ đi ra ngoài mua cơm trưa cho cậu, Mặc Tu Nhân đáng lẽ nên quay lại rồi chứ!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Bên ngoài phòng bệnh, Mặc Tu Nhân đi theo Tân Vô Đoan, hộ tống anh đến thang máy.

Tần Vô Đoan trong lòng như lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Đi được nửa đường, anh dừng lại, hung hăng nói: "Anh không cần đi theo tôi! Tôi tự biết đường rời đi!"

Mắt Mặc Tu Nhận lóe lên, anh bình tĩnh nói: "Em chỉ muốn nói cảm ơn anh, vừa rồi cảm ơn anh đã không nói cho Cẩm Sương biết về mối quan hệ của anh với em, và quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà họ Tống!"

Tần Vô Đoan giễu cợt: "Anh không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ là cho rằng Tiểu Bạch hy vọng nghe từ chính miệng anh nói ra những điều này”

Mặc Tu Nhân nhíu mày, "Em còn có một yêu cầu, không biết anh có thể đáp ứng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio