*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện giờ, Mặc Tu Nhân nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, anh cảm thấy càng nghĩ càng sợ.
Anh vây hai người kia lại rồi đưa Bạch Cẩm Sương đang ôm Tiểu Bạch đến bệnh viện thú y.
Trong lòng Mặc Tu Nhân cảm thấy có một dự cảm không lành, anh ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, đôi mắt nó không mở ra được, thoạt nhìn nó đã vô cùng suy yếu rồi.
Nước mắt Bạch Cẩm Sương rơi lã chã: “Nếu không nhờ Tiểu Bạch, có thể là em đã gặp chuyện rồi!”
Mặc Tu Nhân không biết nên an ủi cô như nào cho phải, trong khu biệt thự này có một bệnh viện thú y.
Bọn họ ôm Tiểu Bạch chạy tới nơi rồi giao nó giao cho bác sĩ thú y.
Mặc Tu Nhận thấy trong hốc mắt của Bạch Cầm Sương ầng ậng nước, đôi mắt cô đẫm lệ, anh nhịn không được duỗi tay giúp cô lau nước mắt: “Em yêu, đừng khóc nữa mà!”
Vừa nhìn thấy nước mắt Bạch Cẩm Sương, anh đã đau lòng đến không chịu được!
Tiểu Bạch là do lúc trước anh và Bạch Cẩm Sương giận nhau nên anh mới mang nó về biệt thử số một Hương Uyển để nuôi.
Lâu như vậy, mỗi khi anh thấy thức ăn của Tiểu Bạch hết rồi, anh cũng sẽ đổ thêm chút cho nó.
Mỗi ngày trở về, thấy Bạch Cẩm Sương đang vuốt ve Tiểu Bạch, anh cũng tự nhiên lại gần mà xoa lông cho nó.
Nói thật, đúng là rất có cảm tình với Tiểu Bạch, hơn nữa, Bạch Cẩm Sương rồáng càng ngày càng yêu Tiểu Bạch hơn, nếu Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì, lại còn vì cứu Bạch Cẩm Sương, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ cực kỳ đau buồn!
Trong lòng Mặc Tu Nhân hơi hốt hoảng.
Anh gửi tin nhắn cho Vấn Đông Vân Đình, bảo bọn họ đưa hai người trong nhà kho kia tới Tử Uyển đi.
Anh không muốn về tới nhà rồi mà vẫn còn nhìn thấy hai người kia ở trong biệt thự.
Thời gian một phút một giây trôi qua.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương không ngừng nhìn bác sĩ thú y đang khám cho Tiểu Bạch trong phòng, cô nhịn không được hỏi Mặc Tu Nhân: “Mặc Tụ Nhân, Tiểu Bạch sẽ không sao đâu, đúng không?”
Cô hỏi với giọng điệu như vậy là để an ủi chính mình.
Mặc Tu Nhân đau lòng ôm cô vào trong ngực, anh hạ giọng nói: "Tiểu Bạch..Sẽ mau khỏe lại thôi!”
Anh cũng bắt đầu tự lừa dối mình, kỳ thật, lúc anh mang Tiểu Bạch cho bác sĩ thú ý, anh đã cảm giác Tiểu Bạch thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, toàn thân nó bắt đầu lạnh toát rồi.
Nhưng mà thấy bộ dạng ngây ngô của Bạch Cẩm Sương, anh cũng không dám nói ra.
Một lát sau, cửa phòng khám bệnh cuối cùng cũng mở ra.
Vẻ mặt đầy xin lỗi của bác sĩ thú y nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: "Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi, con vật nhỏ bị thương quá nặng, bên trong cơ thể nó đã bị suy nhược do cú đá!”
Tiểu Bạch bị thương rất nặng, nội tạng đều bị đảo lộn vị trí hết, lúc bác sĩ nhanh chóng phẫu thuật cho nó, nó cũng đã không kiên trì nổi nữa, đây cũng là hết cách rồi.
Bạch Cẩm Sương ngây ngốc nhìn bác sĩ thú y: “Thật sự hết cách rồi sao?” Bác sĩ thú y bất lực nói: “Nó đã không còn thở nữa rồi!”
Nước mắt Bạch Cẩm Sương như chuỗi ngọ bị đứt, không ngừng rơi xuống.
Bác sĩ thú y cũng trợn tròn mắt, tuy rằng ông ta đã từng chứng kiến nhiều người vì thú cưng mình mà thương tâm, nhưng ông ta chưa từng thấy ai khổ sở đến vậy!
Mặc Tu Nhân đau lòng không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải, anh chỉ có thể ôm Bạch Cẩm Sương, ôm cô vào trong lòng, lẳng lặng vỗ nhẹ phía sau lưng cô và an ủi: “Em yêu, đừng khóc..."
Bạch Cẩm Sương khóc khổ sở tới cực độ: “Nó vì em, vì em mới bị đả đến chết, nó bị người sống sờ sờ đá đến chết, em đã nỗ lực tranh thủ thời gian cho nó rồi, vì sao...!Vì sao nó vẫn chết!”.
Mặc Tu Nhân đau lòng xoa tóc cô: “Nó còn quá nhỏ, không chịu nổi như vậy vết thương nặng như vậy, nếu nó biết em không xảy ra việc gì cũng sẽ rất vui.
Em đừng khóc nữa, em yêu, em vẫn còn bảo bối trong bụng nữa, em có thể vì đứa con trong bụng, cũng vì để Tiểu Bạch an lòng mà ngừng khóc có được không?”
Bạch Cẩm Sương cố nén nước mắt nói: “Em muốn mang Tiểu Bạch về nhà!”
Mặc Tu Nhân đau lòng gật đầu: “Được, chúng ta mang Tiểu Bạch về nhà thôi!”
Cuối cùng, Mặc Tu Nhấn và Bạch Cẩm Sương mang thi thể Tiểu Bạch trở lại biệt thự số một Hương Uyển.
Bạch Cẩm Sương tự tay làm mọi thứ, cô mai táng Tiểu Bạch trong hoa viên biệt thự.
Nói thật, Mặc Tu Nhân từng thấy Bạch Cẩm Sương tức giận, cũng đã từng thấy cô khổ sở, nhưng mà anh chưa bao giờ thấy cô đau buồn đến như thế.
Tiểu Bạch.
Nhưng mà bây giờ...!Tiểu Bạch đã không còn nữa rồi!
Đêm nay, Mặc Tu Nhân luôn yên lặng an ủi Bạch Cẩm Sương.
Ngày hôm sau, lúc ra khỏi cửa, Mặc Tu Nhân chợt cảm thấy lo lắng, anh gọi Vấn Đông và Vấn Đình tới nhà mình.
Vấn Đình là phụ nữ, có thể bảo vệ Bạch Cẩm Sương mọi lúc mọi nơi, cũng có thể đi theo cô.
Còn Vấn Đông, chỉ cần anh ta đứng túc trực ở đây, có vấn đề gì thì gọi anh sớm để anh về xử lý thôi.
Buổi sáng, quản gia cũng đã trở lại, biết ngày hôm qua có chuyện xảy ra cho nên ông ta vô cùng áy náy!
Mặc Tu Nhân truy cứu trách nhiệm tới đội bảo vệ của khu nhà, thế nhưng hung thủ thật sự, chủ nhân của màn kịch độc ác phía sa vẫn chưa phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Mặc Tu Nhân rời khỏi khu biệt thự số một Hương Uyển, anh không đi đến công ty làm việc.
Mà anh lại đi thẳng đến Tử Uyển.
Lúc Mặc Tụ Nhân đi qua, Triệu Khiêm đã chờ anh ở sảnh lớn tầng một của Tử Uyển.
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Triệu Khiêm: “Đã hỏi được ra chút manh mối nào chưa?”
Triệu Khiêm gật đầu: “Hỏi rồi, là Kim Chính Long, một tên côn đồ có tiếng ở thành phố Trà Giang, băng đảng của hắn ta làm mấy chuyện dơ bẩn như này không ít!”
Mặc Tu Nhân ngồi ở trên số pha với vẻ mặt bình tĩnh: "Gọi hắn ta tới, tôi muốn nói chuyện với hắn ta!”
Triệu Khiêm gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mặc Tu Nhân ngồi ở Tut Uyển nửa tiếng trong nửa tiếng này, anh cho người sắp xếp một chuyến đi du lịch ở hải đảo.
Tổi qua Tiểu Bạch gặp chuyện, tâm trạng Bạch Cẩm Sương vô cùng không tốt, Mặc Tu Nhân hạ quyết tâm đưa cô ra ngoài để giải sầu.
Nhưng vấn đề an toàn, lần này nhất định phải được bảo đảm.
Hơn nữa, sau này anh sẽ không lại chủ quan sơ ý như ngày hôm qua nữa, vợ mình gặp chuyện trong chính nhà của mình, còn gì có thể làm anh tức giận hơn chuyện này nữa cơ chứ?
Chờ được nửa giờ thì Triệu Khiêm đưa Kim Chính Long đến đây.
Trong miệng Kim Chính Long bị nhét một tấm giẻ, tay chân hắn ta bị trói, bị Triệu Khiêm lôi đi.
Gương mặt Mặc Tu Nhận vô cảm nhìn Kim Chính Long, trên cổ đối phương con đeo một dây chuyền móc xích cỡ lớn bằng vàng, hắn ta mặc bộ quần áo lố lăng, từ cổ đến ngực xăm một con rồng, nhìn thấy nửa hình xăm trên cổ, ngực thì thấy loáng thoáng.
Kim Chính Long liếc mắt một cái là đã thấy hai người ngã trên mặt đất, lúc này hai người Phùng Nhất và Phùng Nhì đang nằm lăn trên mặt đất như hai tên tàn tật.
Phùng Nhất thiếu năm ngón tay và một chân còn Phùng Nhì thì thiếu mấtt một cánh tay.
Trong lòng Kim Chính Long cuối cùng cũng đã biết sợ hãi là gì, mấy năm nay đám người của hắn ta cho dù có làm những việc gì, sau lưng luôn có người chống lưng, rất ít xảy ra chuyện.
Hôm nay cho dù là Mặc Tu Nhân gọi hắn ta tới đây thì hắn ta cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng dù sao đàn em của hắn ta bị bắt giam, coi như là nhiệm vụ đã thất bại thì bọn họ cũng sẽ không nói lung tung, bởi vì người nhà bọn họ sau này có còn phải dựa dẫm vào hắn ta nữa chứ?
Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Phùng Nhất và Phùng Nhì, lại nghĩ đến Mặc Tu Nhân là người đưa hắn ta tới đây, chắc chắn là anh đã hỏi ra được cái gì từ miệng của hai tên này rồi..