*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết tự lượng sức Cơn giận của Cảnh Hạo Đông lao từ lòng bàn chân lên tới tận đỉnh đầu, không hê suy nghĩ đăn đo đã khởi động chiếc xe thể thao, tông mạnh vào chiếc Hummer của Sở Tuấn Thịnh.
Trong khoảnh khắc hai xe va chạm, rung lắc dữ dội khiến cơ thể Cảnh Hạo Đông chợt lao về trước, khi lùi lại thì khuỷu tay va mạnh vào cửa sổ Xe.
Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, linh cảm được tay trái mình đã gặp vấn đề.
Sở Tuấn Thịnh ngồi trong chiếc Hummer, không hề để ý tới vết lõm và xước xe do va đụng trên xe.
Anh ta nhìn Cảnh Hạo Đông trong chiếc xe thể thao, nói một câu phách lối lại khinh miệt: “Kiến mà đòi rung cây, không biết tự lượng sức.”
Dứt lời, anh ta lái xe nghênh ngang rời đi.
Cảnh Hạo Đông tức tối đấm một đấm vào vô lăng, kết quả lại đau tới nhe răng toét miệng.
Khi Mặc Tu Nhân nhận được điện thoại của Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông đang ngồi trên xe cứu thương.
Cơn đau ở cánh tay vẫn không thể ngăn lại cái miệng tép nhảy của Cảnh Hạo Đông.
Anh ta kể lại đầu đuôi sự việc một lần: “Tu Nhân, cậu không biết thằng cháu trai kia ngông cuông thế nào đâu.
Bà nhà nó, lại dám giơ ngón giữa với tôi, còn nói là anh ta cố ý, má nó chứ tôi tức muôn điên luôn rồi.
Chừng nào được xuất hiện, có thể nào tôi cũng phải giết chết thằng cháu rùa đó”
Giọng nói Mặc Tu Nhân thong thả bình tĩnh: “Vậy cậu đúng là giỏi giang, tông xe vào người ta mà lại tự biến mình thành tàn phế”
Cảnh Hạo Đông không phục: “Không phải do tên đó cố tình khiêu khích tôi, tông xe tôi trước à.
Thằng cháu đó, chắc chắn là do chuyện tối qua, chúng ta mang cô nàng thiết kế nhà cậu đi nên mới cố ý tìm tôi trút giận”
Mặc Tu Nhân có hơi cạn lời: “Đừng có nổ pháo mồm nữa, cậu nói xem, cậu đi cái xe thể thao đấy thì làm sao mà tông nổi Hummer, có phải hôm nay ra cửa để quên não rôi không? Nếu cậu muốn tông chết anh ta thật, vậy lần sau đi mà lái xe tăng tông hắn”
Vốn dĩ Cảnh Hạo Đông đang ức chế, nghe câu nói sau cùng của Mặc Tu Nhân thì lập tức vui vẻ: “Cậu nói đúng, lần sau lái xe tăng tông chết anh ta!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, chạy thẳng tới bệnh viện.
Phòng bệnh của Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương thấy Lâm Kim Thư đã ngủ, bèn đứng dậy đi mua đồ dùng nằm viện cho cô ấy.
Phía Đông bệnh viện Việt Đức có một siêu thị bán đồ sinh hoạt rất lớn, nhưng phải vòng qua một con ngõ nhỏ bên cạnh mới tới.
Bạch Cẩm Sương còn đang suy nghĩ xem phải nói cho Lâm Thanh Tuấn việc Lâm Kim Thư đang năm viện thế nào, chợt nghe thấy tiếng nói cấp bách lại hoảng loạn từ nơi sâu trong con ngõ vọng tới.
“Mau kéo qua đây, đừng để người ta nhìn thấy! Đánh nó chết cho tôi!”
Ngay sau đó là những tiếng đấm đá vang tới, kèm theo còn có tiếng tức tối mắng mỏ: “Đồ giả vờ giả vịt nhà mày, không phải thích vờ vịt chính nghĩa lắm sao? Hôm nay tao cho mày không chính nghĩa nổi nữa!”
Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày, không cần suy nghĩ cô đã biết đằng ấy đang xảy ra chuyện gì.
Cô suy nghĩ giây lát, lập tức lấy điện thoại ra, tìm kiếm còi hiệu của xe cảnh sát 110 trên mạng, bắt đầu bật loa liên hồi.
Cô câm điện thoại di động, vừa chạy vào trong ngõ vừa cố ý la to: “Cảnh sát tới!”
Từ trong con ngõ vọng ra tiếng bước chân hoảng loạn: “Mẹ nó đừng có đánh nữa, mau chạy đi, cảnh sát tới rồi!”
“Mau lên, còi cảnh sát vang ngay ngoài ngõ rồi kìa!”
- -----------------