Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

chương 778: sự phân chia của em và anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Tu Nhân không nói nữa, xe dừng lại, hai người họ lên lầu, anh trực tiếp về nhà đối diện.

Bạch Cẩm Sương rốt cuộc không kìm lòng được mà gọi anh một tiếng: "Mặc Tu Nhân!”

Mặc Tu Nhân dừng lại, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt, cũng không nhìn ra được, rốt cuộc có phải đang giận không.

Bạch Cẩm Sương có chút khó xử: “Anh.

Anh không phải muốn ăn đồ do em làm sao? Anh qua nhà em đi em làm cho anh ăn!”

Thật ra, nói chung là, chuyện Tần Minh Xuân là Tần Vô Đoan, giống như một bất ngờ lớn đột nhiên ập đến, cô đột nhiên có chút sửng sốt, kinh ngạc và bối rối, đợi sau khi tất cả những cảm xúc phức tạp này qua đi, bây giờ mới thật sự là vui vẻ trở lại.

Dường như tảng đá lớn đè chặt trong lòng trước đó, đột nhiên biến mất rồi, tất cả mây mù đều tan biến, để cho cô nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái: “Qua nhà anh làm không được sao?”

Bạch Cầm Sương nói: “Nhà anh có nguyên liệu không? Hơn nữa, em quen với nhà của em hơn, hay là qua nhà em làm đi!”

Nghe cô nói một tiếng nhà của anh nhà của em, sự phân chia rõ ràng như vậy, Mặc Tu Nhân không biết làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất xót xa, nghĩ về những ngày họ sống ở biệt thự số một Hương Uyển, làm gì có sự phân chia anh và em?

Anh có chút ấm ức nói: “Nhà của em cũng đâu phải nhà của anh, anh phải về nhà thay bằng nữa!” Sau đó, anh nói xong liền đi thẳng vào cửa đối diện!

Bạch Cẩm Sương sắc mặt ngẩn ra, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!

Chỉ là, vừa rồi Mặc Tu Nhân nhắc tới chuyện thay bằng, cô cũng nhớ ra, lúc Mặc Tu Nhân trở về, hình như sau lưng đã không thoải mái, chỉ là con người này, trước giờ có bị thương cũng không kêu đau.

Cô mím môi, dứt khoát xoay người trở về phòng, đợi làm đồ ăn xong mới gọi anh vậy.

Mặc Tu Nhân vào cửa, đợi ở cửa rất lâu, cũng không đợi được Bạch Cẩm Sương gõ cửa, anh đứng ở cửa nhìn với cặp mắt mèo, Bạch Cẩm Sương đứng một lúc, rồi quay thẳng vào nhà cô.

Mặc Tu Nhân: ".

Chẳng lẽ không thể chủ động dỗ dành anh sao? Cô không lẽ không biết anh có hơi ghen sao!

Mặc Tu Nhân gọi quản gia đến thay bằng cho anh, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình quái đản, không phải là...Cô và anh trai thể hiện tình cảm hơi nhiều sao, không phải là...Cô vui mừng vì anh trai anh từ cõi chết trở về, bản thân vui mừng mà, sao anh lại có thể gán ghép như vậy!

Nhưng...nghĩ đến cô vì anh trai mà gợi lên nhiều tình cảm như vậy, anh vẫn không thể dối lòng mà nói chính mình nhìn thấy cô vì anh trai vui vẻ mà thờ ở được.

Anh không chịu được đưa tay dụi chân mày, tại sao anh không thể rộng lượng hơn, nhỏ nhen như vậy...Anh sợ tối nay cô sẽ không nấu cho anh ăn!

Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân có chút hối hận, vẻ chán nản lập tức biểu hiện trên mặt!

Quản gia vừa thoa thuốc cho Mặc Tụ Nhân, ánh mắt của ông, vừa không khỏi len lén nhìn Mặc Tu Nhân, sau khi nhìn thấy biểu cảm đủ mọi sắc mặt của Mặc Tu Nhân, ông thầm kinh ngạc, một chút không để ý, có chút nặng tay Mặc Tu Nhân không khỏi cau mày: “Xịt..Quản gia!”

Quản gia sau khi nghe một tiếng xịt từ Mặc Tu Nhân, liền nhanh chóng rụt tay về: “Cậu chủ, thật xin lỗi! Vừa rồi tôi làm cậu bị đau rồi!”

Mặc Tu Nhân cau mày: “Bỏ đi, khoan hãy băng bó!”

Quản gia tự trách mình, nhìn vết thương thê thảm sau lưng của Mặc Tu Nhân, không khỏi nói: “Cậu chủ, tiếp theo tôi nhất định sẽ nhẹ hơn, vết thương này của cậu, vẫn cần phải chú ý một khoảng thời gian, nhất định phải thường xuyên băng bó thay thuốc”

Cặp mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Không cần ông nữa, ông chuẩn bị thuốc đi, tôi để người khác giúp tôi băng bó!” Quản gia sửng sốt một chút, nhất thời không nhận ra người khác này là ai.

Đợi đến khi Mặc Tu Nhân cầm áo quần lên, cau mày mặc quần áo vào, ông mới chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị thuốc và băng gạc!”.

Bạch Cẩm Sương vào cửa, vừa rửa rau, vừa nghĩ tại sao Mặc Tu Nhân lại đột nhiên không vui.

Có suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng dường như đã tìm được một chút tâm tư của Mặc Tu Nhân, khi anh đang tự hỏi chuyện của

Tân Minh Xuân, đột nhiên bộc lộ chân tình, yêu cầu rời đi.

Trên xe, anh cũng hỏi cô về chuyện của Tần Minh Xuân là Tần Vô Đoan, vì đó mà sinh ra ra cảm xúc vui buồn lẫn lộn, đột nhiên không nói chuyện nữa.

Bạch Cẩm Sương đang rửa rau ngưng lại, vì vậy...anh là đang ghen sao?

Bạch Cầm Sương chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà, tay rửa rau càng lúc càng chậm.

Như vậy mà nói, trước đó anh một hai đòi về nhà đối diện, không phải vì nguyên nhân nhà anh nhà em, mà là vì...giận hờn!

Nghĩ đến điều này, Bạch Cấm Sương đột nhiên cảm thấy, để một người bị thương tiếp tục giận hờn, quả thật là một sai lầm rất lớn.

Đừng nói đến việc Mặc Tu Nhân hiện đang bị thương, chỉ nói đến sự ấm ức và khó xử mà anh vì mình chịu đựng sáu năm qua, cô cũng nên khoan dung rộng lượng, đối xử tốt với anh.

Nghĩ đến những lời Cảnh Hạo Đông nói trong bệnh viện ngày hôm đó, Bạch Cầm sương đột nhiên cảm thấy đau lòng không kể xiết.

Mặc Tu Nhân là người yêu của cô, chẳng phải chỉ là có sự chiếm hữu một chút, lòng dạ hẹp hòi chút thôi sao? Có vấn đề gì chứ, chứng tỏ người đàn ông này yêu cô thôi mà!

Cô vội vàng đặt những thứ trong tay xuống, định chủ động mềm mỏng, gọi Mặc Tu Nhân qua đây.

Kết quả, cô vừa mở cửa, cô đã thấy cửa đối diện cũng đang mở.

Mặc Tu Nhân đang cầm thuốc và băng gạc trong tay, tay cầm nắm cửa, anh ngạc nhiên nhìn cô.

Anh trầm giọng nói: “Em định đi đâu?”

Bạch Cẩm Sương nhìn đồ trong tay anh: “Còn anh? Anh định đi đâu?”

Mặc Tu Nhân có chút ngượng ngùng nói ra mục đích của mình, anh không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói: “Quản gia vụng về, anh tính đi tìm người, giúp anh băng bó vết thương!”

Trong phòng khách sau cửa, người quản gia vụng về: "..”

Ông chưa bao giờ thấy người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo như vậy! Rầu quá, như vậy không biết khi nào mới có thể đưa cô chủ về nhà!

Bạch Cẩm Sương khóe miệng giật giật: “Vậy anh tính đi tìm ai?”

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân càng thêm khó xử, ánh mắt bối rối, không nhìn Bạch Cẩm Sương: “Tùy tiện tìm một người hàng xóm nào đó, thông minh lanh lợi là được!”

Bạch Cẩm Sương chán nản nhìn anh: “Vì vậy, anh định cởi hết quần áo cho người khác xem sao?”

Mặc Tu Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em đang nói nhảm gì vậy? Anh là loại người như vậy sao?”

Bạch Cầm Sương nhìn người đàn ông này, trong lòng vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy chua xót, tại sao lại có người đàn ông kỳ quặc như vậy chứ!

Chỉ là, ai đã khiến cô yêu thương sâu đậm như vậy, khiến cô thích như vậy!

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio