*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị buộc xem cuộc vui Sở Tuấn Thịnh vừa định vào thang máy thì thấy khuôn mặt thanh Tú của Bạch Cẩm Sương.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, anh ta trực tiếp chặn trước mặt Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Ôi, đây không phải Cẩm Sương sao?”
Khi Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc kim cương màu tím trên tai trái của Sở Tuấn Thịnh, nó ánh lên ánh sáng kiêu ngạo giống hệt như chủ của nó vậy.
Lần này không phải ở quán bar, Bạch Cẩm Sương cũng đã biết được thân phận của đối phương nên cũng không còn sợ anh ta như trước.
Cô cau mày nhìn Sở Tuấn Thịnh lãnh đạm nói: “Anh đang làm gì vậy?" Sở Tuấn Thịnh cong cong môi, lộ ra vẻ bất cần: "Dù sao thì chúng ta cũng có chút quen biết, chào hỏi cũng " Bạch Cẩm Sương chán ghét: "Tôi không có gì để nói với anh, anh mau tránh ra, tôi còn có chuyện khác”
Sở Tuấn Thịnh ánh mắt lóe lên, anh ta nghĩ đến chuyện hai ngày trước Mặc Tu Nhân đã đưa Bạch Cẩm Sương đến trước mặt anh ta trong quán bar.
Anh ta nghịch ngợm nắm lây cánh tay Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Đi, tôi đưa em đi gặp một người”
Bạch Cẩm Sương cố gắng thoát ra nhưng cả hai lần đêu không thể thoát ra được, cô bị Sở Tuấn Thịnh trực tiếp kéo đi về phía trên cùng của tòa nhà.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng từ bỏ việc đấu tranh, cô muốn xem xem giữa thanh thiên bạch nhật như thế này thì Sở Tuấn Thịnh có thể làm ra việc gì.
Cánh cửa trên sân thượng của tòa nhà đang mở toang, anh ta không biết là ai đã mở nó.
Nhưng khi Sở Tuấn Thịnh đi đến phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông thì anh ta nghe nói rằng Mặc Tu Nhân đã đi nghe điện thoại.
Anh không cân phải suy nghĩ cũng biết Mặc Tu Nhân đang ở đây.
Sở Tuấn Thịnh muốn đưa Bạch Cẩm Sương đi gặp Mặc Tu Nhân để phô trương thanh thế nhưng không ngờ khi họ đi lên lâu thì lại nghe thấy giọng một người phụ nữ vọng ra: "Tu Nhân, anh đây rồi”
Trong mắt Sở Tuấn Thịnh lóe lên một tia hứng thú, ngay khi Bạch Cẩm Sương định cất tiếng thì anh ta lại che miệng không cho cô nói rôi kéo cô nấp vào một bên nóc tòa nhà, tình cờ là chỗ này Mặc Tu Nhân sẽ không nhìn thấy anh ta.
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, cô thật sự không có sở thích nghe trộm.
Nhưng Sở Tuấn Thịnh vẫn cố chấp kéo cánh tay không cho cô đi, Bạch Cẩm Sương chỉ có thể dựa vào một bên tường với vẻ mặt bất cần đời.
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Nhân truyền đến: "Cô ở đây làm gì?" "Em biết anh ra ngoài nghe điện thoại, cho nên liên đoán được anh đang ở đây.
Vừa rồi Sở Tuấn Thịnh đến phòng bệnh của anh Hạo Đông, anh ta đã gây ra một đống phiền phức."
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nói: "Vậy sao, có liên quan gì đến tôi không?”
Sở Tuấn Thịnh thực sự rất tò mò, anh ta liền lén lút đi ra ngoài nhìn hai người bọn họ.
Anh ta nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Cảnh Như imgwebtruyen
- -----------------