Vừa về đến nhà Lộc Tang Tang đã nhận được điện thoại, của mẹ cô, của Nguyễn Phái Khiết, của Dương Nhâm Hi, còn có của Lâm Tiêu, tất cả đều hỏi về hot seach. Những người khác còn dễ nói, tùy tiện giải thích một chút là được, chỉ có mẹ cô là khó đối phó, khi cô nói Đoạn Kính Hành chỉ đến thăm Đoạn Kính Hoài mà thôi, bà lập tức bắt được điểm mấu chốt, Đoạn Kính Hoài ở gần nhà cô.
Lộc Tang Tang vô cùng bất đắc dĩ, ầm ĩ một hồi cô mới ngăn được việc mẹ cô muốn sang bên này.
Kỳ thật mẹ cô rất thích Đoạn Kính Hoài, điều này cô biết rõ. Khi cô ly hôn, tuy mẹ cô không ngăn cản, nhưng hiển nhiên bà rất tiếc nuối.
Nói chuyện với Chung Thanh Phân xong, Lộc Tang Tang ở nhà vẽ trranh, có điều không vẽ được bao lâu, không biết có phải do gần đây vẽ tranh liên tục hay không mà cổ tay cô không được thoải mái lắm, thỉnh thoảng còn thấy hơi đau.
Về phần chuyện trên mạng tạm thời cô không để tâm, nếu có liên quan đến Đoạn Kính Hành, đương nhiên anh ta sẽ có cách giải quyết.
Hơn bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Lộc Tang Tang đặt thức ăn bên ngoài, nghe tiếng chuông cô đặt đũa xuống đi mở cửa.
"Gâu gâu gâu!"
Vừa mở cửa đã nghe tiếng của Cẩu Tử, khóe môi Lộc Tang Tang cong lên, nhưng nghĩ đến chủ của Cẩu Tử, cô cố kiềm chế vui vẻ, "Sao thế bác sĩ Đoạn, lại có chuyện gì?"
Quả nhiên Đoạn Kính Hoài đứng ngoài cửa, "Hôm qua anh làm rơi đồ ở nhà em."
"Vậy hả?" Lộc Tang Tang quay vào trong, "Cái gì, tôi tìm cho anh."
"Anh tự tìm." Nói xong Đoạn Kính Hoài cũng bước vào, "Là một chiếc chìa khóa, có lẽ rơi ở đâu đó."
Lộc Tang Tang không có cách nào, đành phải nhường đường cho anh, "Có chìa khóa mà cũng làm mất... Anh làm sao thế?"
Một tay Đoạn Kính Hoài dắt tiểu kim mao, một tay cầm hộp giữ ấm kiểu hoạt hình.
"Cho em." Đoạn Kính Hoài thay dép lê rồi quen cửa quen nẻo đi vào trong, "Dì Lâm làm đấy."
"Ồ, anh thuê dì ấy lại à?"
Dì Lâm là dì giúp việc bọn họ mời trước khi chưa ly hôn, việc quét dọn vệ sinh và nấu ăn trong nhà đều do một tay dì ấy làm.
"Anh không đuổi việc dì ấy."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài đặt hộp thức ăn lên bàn cơm, cùng lúc đó anh cũng nhìn thấy trên bàn có một phần cơm đã ăn được một phần ba.
"Chẳng phải đã bảo em ít ăn thức ăn ngoài thôi à?"
"Tiện lợi mà."
Đoạn Kính Hoài không nói gì, bởi vì anh trực tiếp hành động. Anh thẳng thừng bỏ tất cả vào bao nilon rồi buộc chặt lại mang vào trong phòng bếp.
"Này? Này này!" Lộc Tang Tang lập tức đi theo, "Anh làm gì thế? Anh dám bỏ bữa tối của tôi vào thùng rác!"
Đoạn Kính Hoài quay đầu lại, anh gõ nhẹ lên trán cô, "Ra ngoài ăn cái kia đi."
Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh.
"Nghe lời đi."
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài vừa uy nghiêm vừa dịu dàng, mấy lời nói ra còn mang theo ý dỗ dành. Lộc Tang Tang ngơ ngác hai giây, trước đây cô đã chịu không nổi dáng vẻ này của anh, cho nên lúc này đây, trái tim cô không nghe theo lý trí mà đập loạn nhịp.
Phản ứng này khiến cô hãi hùng khiếp vía, vì thế cô vội xoay người đi ra ngoài, "Đồ bá đạo!"
Đoạn Kính Hoài cũng theo cô đi ra, anh mở hộp giữ ấm, "Dì Lâm đặc biệt nấu cho em đó, đều là mấy món em thích ăn."
Lộc Tang Tang mở to mắt nhìn, "Fuck! Quả đúng như vậy."
Mẹ nó, thơm quá...
"Không ăn à?"
"Ai nói tôi không ăn." Lộc Tang Tang không phải người ngược đãi bao tử mình, huống chi tên khốn Đoạn Kính Hoài lại quay đầu theo đuổi cô, cô nên hưởng thụ cho tốt, không phải sao?
Cô nhướng mày, dùng giọng sai khiến nói với anh, "Anh lấy chén đĩa giúp tôi đi."
Đây điển hình là được một tấc muốn tiến thêm một thước, phong cách rất "Lộc Tang Tang".
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ, anh thật sự nghe lời đi lấy chén đĩa cho cô, "Sau này dì Lâm đều nấu cơm, lúc anh không có nhà dì ấy sẽ mang qua cho em."
Lộc Tang Tang nhìn anh, "Tri kỷ quá vậy bác sĩ Đoạn.
"Ừ."
"..."
"Gâu gâu!"
Tiểu kim mao chạy tới bên cạnh hai người, Lộc Tang Tang lấy lại tinh thần, "Đúng rồi, chẳng phải anh mất chìa khóa à? Sao không tìm đi?"
"Thật ra cũng không cần gấp, để đó đi."
Tay cầm đũa của Lộc Tang Tang hơi khựng lại, người này cố ý tìm cớ để vào nhà cô?
Cô từ từ rũ mắt, che giấu những xao động và cảm giác lâng lâng trong lòng.
Anh nói chưa bao giờ có ý tưởng "Không muốn sinh con với cô", như vậy chỉ thật sự là hiểu lầm mà thôi?
Biểu hiện của anh bây giờ, Lộc Tang Tang không thể dối lòng là anh giả tạo được, bởi vì với tính cách Đoạn Kính Hoài, chẳng có lý do gì anh phải làm như vậy cả.
Chẳng lẽ... Anh thích cô thật?
"Hot seach hôm nay cứ để Kính Hành giải quyết." Đoạn Kính Hoài thản nhiên nói, "Sẽ không ảnh hưởng đến em."
"Thế à?" Lộc Tang Tang hơi thất thần, cô vô thức lấy điện thoại ra, "Để tôi xem thử..."
Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng rồi cúi đầu chơi với Cẩu Tử.
Trái tim Lộc Tang Tang vẫn còn treo trên người người đàn ông trước mắt, một mặt cô tự nói với mình Đoạn Kính Hoài thật lòng với mình, một mặt khác cô vẫn cảnh giác, tiếp tục quan sát xem thái độ người này như thế nào.
Dù sao con người ta sẽ không ngã hai lần tại cùng một chỗ.
"Đoạn tiên sinh, anh có thể giải thích hot seach trên mạng sáng nay hay không?"
Điện thoại truyền ra âm thanh, Lộc Tang Tang hoàn hồn, cô tập trung xem video. Trong video Đoạn Kính Hành đang tham gia party với các ngôi sao, có lẽ đây là buổi phỏng vấn sau khi buổi tiệc kết thúc.
"Anh và tác giả manga Lê Lộc thật sự hẹn hò sao?"
"Anh có biết trên mạng đồn cô ấy và Dương Nhâm Hi là một đôi không? Anh nghĩ sao về chuyện này?"
"Hai người hẹn hò từ khi nào?"
...
Các phóng viên hỏi hàng loạt vấn đề, Đoạn Kính Hành cũng không nóng nảy, chờ bọn họ hỏi xong yên tĩnh lại, anh mới từ tốn lên tiếng.
"Lê Lộc và Dương Nhâm Hi chỉ là bạn tốt, tôi biết rất rõ, giữa bọn họ hoàn toàn không có quan hệ khác."
Phóng viên: "Nói như vậy là anh tin tưởng Lê Lộc, thế... Anh đang thừa nhận chuyện hai người hẹn hò là sự thật?"
"Hẹn hò?" Đoạn Kính Hành cười khẽ, "Anh cho tôi tám trăm lá gan tôi cũng không dám làm như vậy, đương nhiên cũng không có khả năng đó, mọi người đã hiểu lầm."
Nhất thời các phóng viên nhìn nhau, từ trước đến nay Đoạn Kính Hành "bá đạo" có tiếng, gần như không có ai có thể khiến anh sợ hãi, nhưng bây giờ, anh lại nói không dám, làm sao có thể?
Đoạn Kính Hành không để phóng viên đặt thêm câu hỏi, anh tiếp tục nói: "Tôi và Lê Lộc đã quen biết từ nhỏ, cô ấy là người nhà rất quan trọng của tôi, vì thế tôi không muốn thấy những tin tức gây tổn hại đến danh dự cô ấy một lần nào nữa, nếu như có, tôi không ngại nhờ pháp luật can thiệp."
Nghe xong, các phòng viên vô cùng kích động, cảm giác mình sắp bắt được tin cực kỳ khủng khiếp!
"Anh nhấn mạnh là người nhà! Vậy người nhà thế nào anh có thể tiết lộ không?"
Đoạn Kính Hành im lặng một lát mới nhìn vào ống kính cười cười, nửa đùa nửa thật: "Anh tôi không cho nói."
"Này -----" Lộc Tang Tang trố mắt, "Đoạn Kính Hành nói bóng nói gió gì vậy?"
Nhưng video đã kết thúc, Đoạn Kính Hành không nhận lời phỏng vấn tiếp, phóng viên cũng bị nhân viên của anh ngăn lại.
Lộc Tang Tang mở bình luận, vừa xem cô vừa nói: "Em trai anh nói thế, còn ai không đoán ra thân phận của tôi chứ? Biết vậy mà còn nói, anh ta cố ý!"
"Ừ, cố ý."
Lộc Tang Tang ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cố ý thật... Anh bảo anh ta nói như vậy?"
"Nói thế sau này truyền thông sẽ không dám viết tinh tinh về em nữa." Đoạn Kính Hoài tỏ vẻ hết sức đương nhiên, "Bọn họ không dám."
Đương nhiên Lộc Tang Tang biết rõ một khi có liên quan đến nhà họ Đoạn, sẽ chẳng có phóng viên nào dám đưa tin bậy bạ về cô nữa, song vấn đề ở đây là, bây giờ cô không có quan hệ gì với anh, ly hôn rồi được chưa!
Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, cô chán nản nói: "Nhưng mà nói vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi đấy, sau này còn ai dám theo đuổi tôi nữa."
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt anh lạnh tanh, "Vốn không ai dám."
Lộc tang Tang: "..."
Khoảng sáu bảy giờ tối hôm đó, video phỏng vấn Đoạn Kính Hành bùng nổ trên mạng, chẳng những bị đẩy lên hot seach, ngay cả weibo Lộc Tang Tang cũng leo lên top .
Fans hâm mộ tăng vọt chưa từng có, bình luận cũng nghiêng về một bên.
[Đại Đại, chị còn muốn cho em bao nhiêu bất ngờ!
[Đoạn Kính Hành có anh trai, tuy nhiên tương đối thần bí. Không ngờ Lê Lộc là chị dâu anh ta!
[Anh trai là ai? Tò mò quá!
[Dường như tôi nhớ đến một người.
[Trước kia Đại Đại vẽ nhưng giấu mặt, hai người có quan hệ gì?
[Ồ, biết ngay là gả cho nhà giàu mà.
[Lầu trên bình luận bỏ thêm não vào đi, bạn cho rằng gia đình như nhà họ Đoạn có thể để cô bé lọ lem thượng vị hay sao? Rõ ràng là môn đăng hộ đối được chưa.
[Quả nhiên Đại Đại nhà tôi là phú bà!!!
...
Tin đồn truyền ra cả ngoại giới, dẫn đến một vài người bạn quen không thân cũng biết cô là họa sĩ vẽ truyện manga. Qua một thời gian sau, Lâm Tiêu nói với cô là cô đã thành danh rồi, rất nhiều người tìm đến tận cửa, thậm chí còn mong được có cơ hội hợp tác.
Có điều Lộc Tang Tang từ chối rất nhiều, chỉ nhận một vài tranh quảng cáo.
Hôm nay, lúc cô mới vẽ phác thảo được vài nét thì cửa bị gõ.
Lộc Tang Tang đặt cọ xuống, đứng dậy đi mở cửa, "Dì Lâm, có chuyện gì thế ạ?"
"Lộc tiểu thư! Cô, cô mau qua sang thử." Vẻ mặt dì Lâm vô cùng sốt ruột, "Ban nãy tôi mua thức ăn định đến nấu ăn cho cô và tiên sinh, nhưng đến nơi tôi phát hiện con chó nhỏ trong nhà có điểm là lạ."
Nhắc đến tiểu kim mao, Lộc Tang Tang lập tức quan tâm, "Nó làm sao vậy dì?"
"Ban đầu tiêu chảy, sau đó tôi còn nghe nó khạc khạc, cô nói xem có phải nó bệnh rồi không?"
Lộc Tang Tang vội cầm chìa khóa và điện thoại, "Đoạn Kính Hoài đâu ạ?"
"Hôm nay tiên sinh chưa trở về, tôi đã gọi điện nhưng tiên sinh không bắt máy."
Lộc Tang Tang trực tiếp đi về phía đối diện, "Có lẽ anh ấy làm phẫu thuật, để tôi đi xem thử."
"Ôi, tốt quá!"
"Gần đây Cẩu Tử có gì khác thường không dì?"
"Không có, mỗi ngày tôi đều cho ăn đúng giờ, hơn nữa còn dẫn nó xuống lầu đi dạo."
Lộc Tang Tang bước vào nhà Đoạn Kính Hoài, quả nhiên cô nhìn thấy Đoạn Cẩu Tử đáng thương nằm rạp trên sàn nhà.
"Tôi không có kinh nghiệm nuôi chó, chắc là bệnh rồi." Lộc Tang Tang nói: "Vầy đi, tôi đưa nó đến bệnh viện thú y khám trước, Đoạn Kính Hoài về dì nhắn anh ấy điện thoại cho tôi nhé."
"Được."