Chương :
Nhan Từ Khuynh nói bằng giọng vô cùng phiền chán: “Tôi không muốn phải nói đến lần thứ ba, hoặc là cút về phòng, hoặc là cút ra khỏi ngôi nhà này.”
Cô ta đã xem xét xong, đúng là anh đang rất nghiêm túc.
Dương Nhã Tuyết thức thời bò dậy khỏi mặt đất, rồi chậm rì rì đi về phía phòng mình.
Khóe môi cô ta khẽ.cong lên một cái, còn lâu cô ta mới tin Nhan Từ Khuynh thật sự bảo mình cút.
Tuy rằng khuôn mặt cô ta không xinh đẹp bằng chị mình, nhưng cô ta trẻ tuổi hơn, dáng người cũng.
không kém, một người đàn ông tĩnh lực tràn đầy sao.
có thể thật lòng bảo cô cút đi được chứ: Đơn giản là không muốn bị mất thể diện thôi, nếu không thì anh cũng sẽ không hôn tay mình, còn ôm mình lên đùi anh nữa.
Nhất định là anh có cảm giác với mình, anh chỉ đang sợ mất mặt thôi.
Nếu như anh rể không chủ động muốn làm cái gì đó, thì cô ta sẽ mặt dày một chút, chủ động thêm một chút thì có làm sao?
“Đợi một chút” Bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh mở miệng gọi cô ta lại.
“Còn có chuyện gì sao anh rể?”
Anh lạnh lùng nói: “Cối quần áo ra, cô không xứng mặc nó”
Quần áo của Dương Họa Y, cho dù có vứt đi cũng không thể để cho một người phụ nữ buồn nôn như thế này mặc.
Dương Họa Y có đứa em gái như cô ta đúng là ‘may mắn’, đứa em gái này đúng là giỏi thật, thế mà lại dùng trăm phương ngàn kế muốn bò lên giường anh rễ.
“A.” Dương Nhã Tuyết không để vào lòng nửa câu sau, mà quay đầu lại ngay, đứng ở trước mặt anh bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Đầu tiên cô ta cởi áo khoác bằng voan mỏng để lộ ra bờ vai, rồi sau đó lại dơ tay lên cởi dây buộc trên Vai.
Nhan Từ Khuynh cảm thấy việc mình đồng ý với Dương Họa Y đưa cô gái này về đúng là một sai lầm: “Cô đang.
làm gì thế hả?”
“Không phải anh rể bảo em cởi ra sao?” Dương Nhã Tuyết mở to mắt, vẻ mặt rất vô tội.
Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay thành nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh, anh thật sự muốn đánh người rồi.
Anh đứng dậy, kéo tay Dương Nhã Tuyết rồi đi ra khỏi cửa, giống như đang muốn ném cô ta với bộ dạng quần áo không chỉnh tề này ra ngoài vậy.
Lần này Dương Nhã Tuyết mới biết sợ: “Anh rể, anh rổ, anh đừng ra tay, bây giờ em biết rồi, là do em hiểu lầm, bây giờ em sẽ về phòng thay ra ngay.”
Nhưng Nhan Từ Khuynh vẫn không có dấu hiệu dịu đi chút nào, anh mở cửa đang muốn đẩy cô ta ra ngoài, thì lại nghe thấy Dương Nhã Tuyết nói: “Trời sắp tối rồi, anh muốn ném em ra ngoài thế này, nếu lỡ em xảy ra chuyện gì, thì nhất định chị gái em sẽ trách anh đấy.”
Lúc này anh,mới buông lỏng-tay ra: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, biết điều một chút.”
Dương Nhã Tuyết buộc lại róc, rồi nhặt áo khoác mỏng.
trên mặt đất lên, sau đó chạy trốn ngay về phòng dành cho khách mà cô ta đang ở.