Ăn uống xong, Nhan Từ Khuynh cũng cảm thấy cơ thể mình dần khác lạ.
Liễu Nhi dọn dẹp xong quay trở lại phòng thì thấy mặt anh đỏ bừng lên.
Từ bao giờ anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vứt dưới đất, cúc áo sơ mi cũng mở lộ ra bộ ngực rộng lớn, rắn chắc khiến Liễu Nhi mê mẩn.
Nhan Từ Khuynh dần mất đi ý thức.
Anh lao tới ôm lấy Liễu Nhi hôn ngấu nghiến từ trên xuống dưới như một con thú.
Cô ta tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn sung sướng hưởng thụ.
Cô ta cứ nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ tự mình đi giải tỏa mà là cần đến cô ta lúc này.
Nhưng cô ta không biết trong mơ hồ, anh nhầm tưởng cô ta là Dương Họa Y nên mới làm vậy.
Càng làm hình ảnh của cô càng hiện rõ trước mắt anh khiến anh cành mạnh mẽ hơn.
Vừa làm anh vừa nói trong vô thức:
- Họa Y...!Em đi đâu mà giờ mới về...!Em biết anh lo lắm không...!Hôm nay anh sẽ phạt em...!phạt em vì đã làm anh lo lắng...!Em không thoát được đâu...!
Liễu Nhi đang dần đạt cơn khoái cảm chợt nghe thấy hai chữ "Họa Y" liền tụt hết cảm xúc.
Trong khi cả hai đang làm chuyện thân mật với nhau anh lại dám nghĩ đến cô ta sao? Tuy đang rất giận anh nhưng cô ta vẫn bị anh giày vò tới tận sáng mới được tha.
Nằm trong vòng tay rắn chắc ấy, cô ta vừa mừng vừa lo.
Mừng vì nhờ chuyện này mà cô ta có thể tiến bước nhanh hơn nhưng lo vì cô ta sợ anh phát hiện bản thân bị bỏ thuốc...!
Mặc kệ bên anh như thế nào, xảy ra chuyện gì, Dương Họa Y vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc sống được nuông chiều như trước kia.
Từ khi có cô trở về, ba người kia luôn đi làm về sớm hơn, tính cách cũng vui vẻ, hài hước hơn, nghịch ngợm cũng nhiều hơn nữa.
- Bé con! Tối nay cháu muốn ăn gì để chú nấu nào? - Dương Thiên Lâm ở dưới bếp gọi vọng lên phòng khách.
- Cháu muốn ăn sườn nướng! - Dương Họa Y vừa xem phim vừa đáp lại.
- Tiểu quỷ xem ít ngôn tình thôi! Mà xem cái nào vui vui một tí, toàn xem mấy phim buồn đâu không à! Cháu lau nước mắt hết nửa bịch giấy rồi đấy! - Dương Thiên Vũ vừa đứng chắn trước mặt cô vừa cằn nhằn.
- Kệ cháu! Chú tránh ra để cháu xem nốt! - Dương Họa Y bĩu môi.
- Bảo bối nhỏ! Chú về rồi nè! Chú có mua quà cho bảo bối nhỏ nè! - Chưa vào đến cửa, Dương Thiên Hạo đã gọi ầm ĩ lên.
- Có quà ạ? Quà gì thế chú? - Dương Họa Y nghe vậy mắt liền sáng lên trông như một đứa trẻ con.
- Điện thoại mới nhất phiên bản giới hạn! Họa cụ chuyên nghiệp hàng có một không hai! Túi xách mẫu mới nhất của Dior! Những mẫu váy đẹp nhất, đắt nhất của Chanel! Còn giày nữa...!
- Chú mua nhiều quá!
- Ai bảo cháu là cháu của chú!
- Thôi đồ gì thì cứ để đấy! Lát nữa đập hộp sau! Giờ xuống ăn cơm đi không bảo bối chờ từ chiều đến giờ đói chết mất!
- Được rồi! Được rồi! Xuống ngay đây!...!
Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm thật vui vẻ, ấm áp.
Thay vì nhắc đến chuyện ở Nhan gia, cả bốn người dường như quên bẵng đi những chuyện đó mà nhớ đến những chuyện vui vẻ, hài hước nhiều hơn.
Lâu lắm rồi, năm rồi Dương Họa Y mới có thể nở nụ cười hạnh phúc đến thế...!
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Nhan Từ Khuynh đã quay sang nhìn người nằm bên cạnh mình.
Hôm qua lúc làm chuyện đó, anh vẫn cứ ngỡ là Dương Họa Y đã về rồi.
Nhưng thoáng một chút kí ức, trước đây mỗi lần anh định làm như thế cô thường liều mạng giãy giụa bỏ chạy, thậm chí còn có thể lấy dao ra uy hiếp anh.
Vậy mà sao hôm qua cô lại ngoan ngoãn hưởng thụ thế nhỉ?
Nhan Từ Khuynh đưa tay vén góc chăn ra.
Gương mặt anh bỗng chốc bàng hoàng, sững sờ.
Nằm cạnh anh không phải Dương Họa Y mà là Liễu Nhi.
Dường như anh đã quên mất cô ta là người anh từng yêu thương đến mức vì cô ta anh đã ra tay tàn nhẫn với người vợ của mình mà nổi cơn phẫn nộ hất mạnh cô ta xuống giường.
Liễu Nhi giật mình tỉnh dậy nhìn xung quanh rồi bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của anh.
- A...!A Khuynh...!Anh...!anh sao vậy?...!
- Cô còn dám hỏi tôi sao à? Hôm qua cô đã cho tôi uống cái gì mà khiến tôi có thể làm chuyện ghê tởm đó với cô chứ?
- Em...!em không có làm gì...!
Cơn tức giận dường như càng bùng phát mạnh hơn.
Nhan Từ Khuynh cúi người bóp chặt lấy cái cổ trắng nõn đầy dấu đỏ kia rồi quát lớn vào mặt Liễu Nhi:
- Tốt nhất là cô nên tự khai ra còn nếu không, tôi xem lại camera trong nhà mà phát hiện ra thì Liễu gia nhà cô sẽ nhận được cái đầu của cô thôi đấy!
Liễu Nhi hoảng sợ, gương mặt trắng bệch đi.
Càng lúc anh càng siết chặt tay khiến cô ta càng khó thở hơn.
- Em...!là em...!đã cho anh...!uống xuân...!dược...!để...!để anh...!làm...!
Nhan Từ Khuynh buông Liễu Nhi ra.
Cô ta ôm lấy cổ thở dốc.
- Thật không ngờ sau ngần ấy năm cô lại có thể thay đổi đến như vậy! Cũng may khi tôi đã hết yêu cô...!
- Không...!không phải mà...!Là...!là em bị ép buộc...!- Liễu Nhi nghe thấy anh nói hết yêu mình liền khóc nức nở van xin - Em không có muốn vậy đâu...!A Khuynh...!thật sự em bị người khác sai khiến....