Chương :
Nếu như không phải Dương Nhã Tuyết vô tình nói ra thì chắc cả đời này cô cũng sẽ không biết về chuyện này?
Tại sao cô lại phải hi sinh hạnh phúc của Hạ Huy Thành để có được hạnh phúc của mình?
Dựa vào cái gì?
Con người luôn luôn bình đẳng với nhau, không ai được phép chà đạp lên cuộc sống của người khác.
Hạ Huy Thành bỏ ra nhiều như vậy mà suýt chút nữa cô cũng không có cơ hội được biết.
Dương Họa Y ngẩng đầu để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cô cố gắng tỉnh táo lại: “Nhan Từ Khuynh, anh thả em ra, em muốn gặp mặt Hạ Huy Thành để nói chuyện rõ ràng với anh ấy”
“Đợi hôn lễ ngày mai kết thúc rồi nói cũng không muộn” Anh vẫn ôm chặt lấy cô, khí chất nam tính mạnh mẽ quấn lấy cô, gần như khiến cô ngạt thở.
“Nhan Từ Khuynh, anh không tin em sao? Có phải anh nghĩ rằng em sẽ vì chuyện này mà ở bên cạnh Hạ Huy Thành không? Em đến tìm anh ấy là vì muốn phá hỏng hôn lễ của anh ấy sao?”
“Không:’ Anh tựa căm lên bờ vai cô, nặng nề nói: “Anh tin em, nhưng anh không có cách nào để có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.”
Nếu như Lê.Họa Y-xuất:hiện ở trước mặt Hạ Huy Thành, chắc chẵn Hạ Huy Thành sẽ hối hận về chuyện kết hôn, nhất định anh ấy sẽ…
€ó thể người khác không biết rốt cuộc Hạ Huy Thành yêu cô đến nhường nào, nhưng Nhan Từ Khuynh thì lại biết rõ.
Chỉ có yêu đến tột cùng mới là điều hoàn mỹ nhất.
Hạ Huy Thành yêu Dương Họa Y, anh ấy yêu một cách sâu đậm.
Một khi Dương Họa Y xuất hiện trước mặt của Hạ Huy Thành thì chắc chẳn trái tim của anh ấy sẽ lại rung rinh.
Mà anh lại không mong muốn rắng tình huống đó sẽ xuất hiện.
Anh càng không muốn Hạ Huy Thành nhờ đó mà gia tăng trọng lượng ở trong mắt của Dương Họa Y.
€ó đôi lúc, sự hổ thẹn không thể thoải mái được bằng tình yêu.
“Nhưng mà Nhan Từ Khuynh này, nếu như Hạ Huy Thành muốn hủy hôn, thế chẳng phải õ ràng là đang cho thấy cuộc hôn nhân này không phải là thứ mà anh ấy muốn sao?” Dương Họa Y nói với đôi mắt buồn bã.
“Nếu như từ sâu trong lòng của Hạ Huy Thành thật sự không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy thì cho dù anh không xuất hiện thì anh ta vẫn sẽ hủy hôn mà thôi. Thế nhưng một khi anh đã xuất hiện, vậy thì tất cả mọi chuyện đã khác rồi em hiểu chứ?” Nhan Từ Khuynh đưa tay lên giữ chặt:hai vai của;cô rồi nói tiếp: “Nghe anh một lần thôi, đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi hãng nói đến chuyện này, có được không?”
“Huống hồ Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu lại là hai người thân thuộc với em nhất, nếu hai người bọn họ ở bên nhau chưa hẳn đã không phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Lẽ nào em không thể để mọi thứ xảy ra thuận theo trình tự của nó sao?”
Dương Họa Y lặng im một hồi rồi gật gật đầu.
Những lời mà Nhan Từ Khuynh nói không hề sai, Hạ Lan Châu là một cô gái tốt, và Hạ Huy Thành cũng là một người đàn ông tốt.
Bây giờ mà nhắc đến chuyện này thực sự có vẻ như là không đúng thời điểm cho lắm.
Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải đến tham dự hôn lễ nữa. Bọn.họ tổ chức một buổi hôn lễ theo kiểu truyền thống, khách đến dự cũng không nhiều lắm, ngày mai là chúng ta phải qua đó từ sớm rồi đấy.”
Cả đêm hôm đó Nhan Từ Khuynh không hề đụng vào người cô, chỉ là năm ôm chặt cô mà thôi, giống như kiểu sợ cô sẽ chạy trốn mất khỏi vòng tay của mình vậy.