Chương :
Lưu Ly cứ đứng ở một bên xem trò vui.
‘Vừa nhìn thấy Nhan Từ Khuynh chạy đến, Lưu Ly cảm thấy chột dạ bất giác trốn vào một xó.
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng bước lên trên, một tay kéo Hạ Lan Châu ra rồi nhìn chăm chẳm vào.
Hạ Huy Thành, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Dương Họa Y đâu?”
“Dương Họa Y đâu, tôi hỏi anh, Dương Họa Y đi đâu rồi?”
“Anh nói cái gì? Họa Y đã đến đây sao?”
Hạ Huy Thành ngây người, vậy thì những lời nói lúc nãy không phải cô điều nghe thấy hết rồi ư?
Hạ Lan Châu là người phản ứng đầu tiên, cô ta đẩy Nhan Từ Khuynh ra để bản thân đứng trước Hạ Huy Thành, nói: “Họa Y nhất định không có ở đây, nếu có ở đây thì sau khi.nghe thấy những gì mà chúng tôi đã nói có lẽ đã chạy ra ngoài từ lâu rồi”
“Hai người nói cái gì?” Nhan Từ Khuynh nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Châu.
Hạ Lan Châu hít một hơi dài, cô ta ngẩng cổ lên: “Tôi đã nói những điều nên và không nên nói rồi”
“Tôi đã cảnh cáo cô từ trước rồi, cô quên rồi sao?”
“Anh nghĩ tôi muốn nói sao? Lưu Ly đã quay.
lại rồi. Nếu như Lưu Ly không quay lại thì mọi chuyện cũng sẽ không giống như bây giờ.”
Bồng nhiên bị gọi đến tên, Lưu Ly rụt cổ một cái, cô ta biết thủ đoạn.củaNhan Từ Khuynh tàn khốc vô tình đến cỡ nào.
“Dương Họa Y đâu? Dương Họa Y đi đâu rồi?”
Nhan Từ Khuynh gần như phát điên.
Biết Dương Họa Y muốn đi đến tìm bọn họ, anh đã linh tính trước sẽ có chuyện không lành xảy ra.
Anh nghĩ nếu Dương Họa Y biết những chuyện mà mình đã làm sẽ tạo ra rào cản giữa mình và cô. Nhưng không thể ngờ được Dương Họa Y sẽ biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Nhan Từ Khuynh gọi vô số cuộc điện thoại cho cô nhưng ở đầu dây bên kia không có ai bắt máy cả.
Thời gian lâu dần thì đầu dây bên kia tắt máy luôn.
Hạ Lan Châu nói: “Có lẽ Họa Y không có ở đây, nếu như có ở đây và nghe thấy những sự thật kia thì nhất định cậu ấy sẽ xông ra ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy cậu ấy xuất hiện ở đây”
“Không thể nào, nhất định cô ấy đã đến chỗ này” Nhan Từ Khuynh chắc chắn nói.
“Sao anh lại có thể khảng định một cách chắc.
chản như vậy?”
“Tin nhắn mà Hạ Huy Thành gửi đến điện thoại di động của cô ấy, tôi đã nhìn thấy”
Hạ Huy Thành giật mình, đẩy Hạ Lan Châu ra rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
“Anh, anh đi đâu vậy?”
“Tìm Họa Y.”
“Có lẽ tâm trạng của cậu ấy không được tốt thôi, cậu ấy nghe thấy những lời mà chúng ta nói rồi đau lòng bỏ đi sao?” Hạ Lan Châu bất mãn theo sau: “Sao mọi người đều nghĩ cậu ấy là một người yếu ớt cần được bảo vệ như vậy chứ?”
Trời đã tối hẳn, Nhan Từ Khuynh đứng ngược gió, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.