Chương :
Nhưng Nhan Từ Khuynh cũng có thể cảm nhận được sức sống của Dương Họa Y đều bị anh mài mòn đến mức hầu như không còn nữa.
Bàn tay anh đặt lên trần Dương Họa Y, lựa chọn thỏa hiệp: “Anh đi với em, sau này anh sẽ để em tự do nhưng em nhất định phải hứa với anh không thể rời đi, không thể yên lặng rời đi giống như ba năm trước đây.”
Dương Họa Y gật đầu, nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.
“Được”
Đã bắt đầu mất đi chính mình, ngay cả lấy được tự do cũng trở nên xa xỉ.
Nhưng tự do vốn không phải là thứ nên thuộc Về cô sao?
Tại sao cần phải mang ơn chứ?
Hạ Huy Thành đã đến trước Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh.
Anh ấy vẫn không có cách nào nhẫn tâm không quan tâm đến cô bé cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, luôn đi theo sau lưng mình gọi anh trai.
Mặc dù Hạ Lan Châu đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.
“Lan Châu, em xuống đây đi, đừng làm bậy mà” Trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Huy Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Anh ấy bước từng bước về phía cô ta rồi từ từ vươn tay ra.
Hạ Lan Châu để mặc anh ấy tiến gần về phía mình nhưng cô ta không có ý định đi xuống.
Lúc Hạ Huy Thành định giơ tay kéo cô ta lại thì cô ta mới bắt đầu phản ứng kịch liệt: “Anh đừng có đụng vào em.”
Vì né tránh cánh tay của Hạ Huy Thành nên cơ thể cô ta có hơi mất cân bằng, chao đảo như muốn ngã.
Hạ Huy Thành không đụng vào cô ta nữa, anh ấy chỉ có thể giơ cao hái tay lên: “Anh không chạm vào em nữa, em đừng làm liều, mau xuống đây với anh-đi.
“Bây giờ, trước mặt mọi người, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì em sẽ đi xuống. Hạ Lan Châu đưa ra yêu cầu.
Hạ Huy Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, ông bà Hạ đứng từ xa nhìn lại mà chảy nước mắt. Người qua đường đã vây xem đầy dưới tầng, còn có vài tay phóng viên nhà báo đang phát sóng truyền hình trực tiếp, các sĩ quan và lính cứu hỏa cũng đã đứng trang nghiêm thành một hàng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Ở cuối đám đông là Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh đang đứng quan sát bằng vẻ hờ hững.
Hạ Huy Thành nhìn thấy Dương Họa Y thì ánh mắt có phần thay đổi, Hạ Lan Châu nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì phát hiện ra Dương Họa Y.
Hạ Lan Châu nở nụ cười thê lương: “Anh, rốt cuộc anh tới đây là vì sợ em chết hay là vì anh biết Dương Họa Y sẽ tới đây, anh sợ em làm tổn thương cậu ấy nên mới tới “Là vì lo lắng cho em” Hạ Huy Thành trả lời.
“Thật sao?”
“Thật, là vì anh lo lắng cho em. Em mau xuống đây đi.”
“Nếu anh thực sự lo lắng cho em thì sao anh không kết hôn với em đi? Anh kết hôn với em thì em sẽ đi xuống, được không?” Hạ Lan Châu nhìn anh bằng vẻ chờ mong giống như một đứa trẻ.
đáng thương đang mong mỏi một món đồ chơi vậy.
“Lan Châu, anh không chỉ lo lắng cho em mà anh còn rất quan tâm em nữa. Nhưng tình cảm mà anh dành cho em chỉ là tình thương của anh trai dành cho một đứa em gái, giữa chúng ta không phải là tình yêu”
“Vậy anh cứ để em chết đi là được!”