Chương :
Dương Họa Y sững người, nói: “Thôi mình đừng làm thế, cứ chờ đến khi xuất viện là xong ấy mà. Bây giờ ép cô ta bỏ đi thì mẹ sẽ thấy khó chịu lãm”
Hôm nay mẹ đã yêu cầu bọn họ phải ly hôn Nếu người Hoàng Ánh đưa tơi cũng bị đuổi đi thì chắc câu chuyện này lại càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Dương Tuyết Nhi có làm âm ï cách mấy bọn họ cũng phải lờ đi Dương Họa Y biết Hoàng Ánh không nói gì với Nhan Từ Khuynh, không năm được thóp để đe dọa anh thì chäc Nhan Quản đã không đế cho Dương Tuyết Nhi ở đây rồi Nhưng rốt cuộc mẹ đã nói gì với Nhan Từ Khuynh nhỉ? Cũng là chuyện ly hôn đấy ư? Cô cứ thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Dương Họa Y tựa vào đầu giường, nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ: “Rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh thế?”
“Còn nói được gì nữa, tất nhiên là bät chúng ta phải ly hôn rồi”
Nhan Từ Khuynh tựa vào giường, nghiêng đầu sang nhích lại gân cô rồi in đôi môi mỏng lên trán cô “Làm thế nào bây giờ, chúng ta phải ở lại cái nơi quái quỷ này thêm mấy ngày nữa”
Dương Họa Y tức giận nhìn anh cười lạnh “Sáng sớm hôm nay anh đã nói anh muốn ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa cơ mà?”
“Ban đầu chỉ có mồi hai chúng ta thôi, thế giới hai người thì ở đâu anh cũng thấy rất vui. Nhưng bây giờ Dương Tuyết Nhi phiền muốn chết, không biết mẹ anh đã nhăm trúng điểm nào của cô ta nữa: Dương Họa Y hừ hừ: “Thế mà anh lại còn đâm đầu vào chỏ chết, cơ thể của mình mà anh cũng chẳng quan tâm”
Nhan Từ Khuynh nhìn chăm chăm Dương Họa Y với ánh mät sâu lắng, nặng nề nói: “Anh sợ xảy ra chuyện này xong cô ta lại nói lung tung khiến em hiếu Nhan anh”
Tim cô lập tức mềm nhũn: “Không đâu, em sẽ tin tưởng anh”
Người đàn ông dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cô thì làm sao Dương Họa Y nghi ngờ tấm chân tình của anh được cơ chứ.
Nhan Từ Khuynh hôn lên môi cô nói: “Không cân biết sau này xảy ra bất kì chuyện gì hay có bất kì ai xuất hiện, mong là em sẽ tin tưởng anh như những lời hôm nay em nói và hành động hôm nay của em, được không?”
“Sao anh cứ là lạ thế nào ấy nhỉ” Vết thương nứt ra nhưng cũng không tới nổi phát sốt khiến đầu óc anh trở nên hồ đồ đâu nhỉ.
Cô giơ tay lên sờ trán anh, không nóng, cực kì bình thường.
Nhan Từ Khuynh lại cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.
Cửa phòng tăm bồng vang lên tiếng gõ cộc cộc, Dương Tuyết Nhi khóc lóc đáng thương: “Tôi có thế ra ngoài được chưa? Tôi lạnh quá…”
Dương Họa Y cười với Nhan Từ Khuynh, bảo cô ta ra ngoài Dương Tuyết Nhi vẫn không học được cách biết điều, cô ta vẫn chưa thay quần áo và quấn chiếc khăn tắm bước ra.
Y tá mang rèm chẳn tới mắc lên, chuyển sô pha vào góc tường, Dương Họa Y bảo Dương Tuyết Nhi không có việc gì cân làm thì cứ ở trong đó luôn không được phép ra ngoài.
Dương Tuyết Nhi uất ức rơi nước mắt mãi không ngừng.
Có rèm rồi thì dê hơn nhiều nhưng ba người ở cùng một phòng thế này thì không tiện tí nào.
Lưng vừa lên da non Nhan Từ Khuynh đã vội vàng ôm cô vợ trẻ vê nhà.
Ngày nào Dương Tuyết Nhi cũng oang oang cái miệng bảo là Hoàng Ánh yêu cầu cô ta tới đây để chăm sóc Nhan Từ Khuynh chứ không phải cô ta muốn chạy tơi đây.
Dương Họa Y nghe mãi cũng thấy phiền nên trước khi xuất viện đã cho cô ta làm tròn trách nhiệm một lần.
Cô đưa rất cả hành lý của bọn họ cho một mình Dương Tuyết Nhi xách lên xe, không một kẻ nào được ra tay giúp đỡ.