- Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra khỏi người nàng ấy ra!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát lớn.
Đám người đó dường như không sợ chút nào, thậm chí càng hả hê hơn.
- Vương gia, đây không phải là thứ đồ chơi bị vứt bỏ của ngươi sao? Ngươi không dùng thì để bọn ta dùng...!
Bọn chúng không hề biết sau mỗi chữ phát ra, cơn lửa giận của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng lớn hơn nữa.
Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng nhiều khiến cho căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Không đợi nói hết câu, tất cả đều nằm rạp hết xuống đất, trên cổ còn xuất hiện vết cắt rất sâu.
Trên mặt anh lúc này còn vương ít máu văng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám rác rưởi nằm chết ở dưới đất.
Trông anh lúc này thật không khác gì một ác quỷ.
Dương Họa Y vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi.
Cả người cô đều run rẩy.
Đôi mắt đẫm lệ vô cùng hoảng loạn.
Những giọt máu bắn lên người càng khiến cô thêm sợ hãi hơn.
Nhan Từ Khuynh quay người lại nhìn cô.
Ánh mắt sắc lạnh đó bỗng thay bằng ánh mắt ôn nhu, ấm áp, có chút phần đau lòng.
Anh cởi chiếc áo ngoài cuốn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô dỗ dành:
- Họa Y, đừng sợ nữa! Có anh ở đây rồi! Sẽ không ai làm gì được em nữa hết! Là do anh bất cẩn nên mới để em gặp chuyện.
Anh hứa sau này sẽ bảo vệ em thật tốt hơn nữa để em không phải xảy ra bất kì chuyện gì nữa...!
Dù anh có an ủi, vỗ về như thế nào đi nữa, Dương Họa Y vẫn còn hoảng loạn, sợ hãi.
Cả người cô vẫn không ngừng run rẩy.
Tuy bọn chúng chưa đi quá xa nhưng những hành động vừa rồi cũng đủ để lại nỗi ám ảnh cho cô.
Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành đứng dậy bế cô ra ngoài để trở về Dạ phủ.
Trên đường về, do quá sợ, lại kèm theo mệt mỏi, Dương Họa Y đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Nhìn giọt lệ còn đọng lại trên mắt cô, anh không khỏi tự trách.
Đáng lẽ anh không được phép rời mắt cô như thế.
Cho dù cô có giận mấy anh cũng phải lì lợm ở lại mới phải.
Đã vậy, lúc cô đang gặp nguy hiểm, anh lại đang làm chuyện đó với người khác nữa...!
Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ăn năn, hối hận, tự trách.
Về đến Dạ phủ, anh nhanh chóng đưa cô về phòng, thay cho cô bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho cô ngủ cẩn thận.
Xong xuôi đâu đấy, anh ra ngoài nói với đám cận vệ:
- Đến Mộ phủ, bắt tất cả bọn chúng cho ta.
Cử một người lên báo với hoàng thượng rằng: ngày mai Dạ vương gia ta sẽ xử chém hết tất cả người nhà Mộ gia.
- Vâng ạ...!
Chưa bao giờ đám cận vệ ấy lại thấy vương gia của họ lại có thể tàn nhẫn đến mức như vậy.
Đúng là mang tiếng ác ma, nhưng chưa bao giờ họ thấy vương gia tức giận tới mức cho người đi giết cả một gia tộc như vậy chỉ vì một người từng bị coi là phế vật.
Ra lệnh xong, Nhan Từ Khuynh lại quay vào trông chừng cô.
Anh sợ rời mắt cô thêm một phút nào nữa thì cô sẽ lại gặp nguy hiểm.
Dương Họa Y đã ngủ say.
Nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn đó.
Trời cũng tờ mờ sáng.
Nhan Từ Khuynh vừa chợp mắt được lúc thì nghe thấy tiếng khóc ở bên cạnh mình.
Anh ngồi bật dậy nhìn sang cô.
Đôi mắt đã đẫm nước từ lúc nào.
Đôi môi nhợt nhạt không ngừng lẩm bẩm:
- Đừng...!Các ngươi tránh xa ta ra...!Mau bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi người ta...!Mau biến đi...!Khuynh sẽ giết các ngươi...!Mau cút đi...!
Anh hơi sững người khi lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên mình.
Khuynh sẽ giết các ngươi...!Vậy là cô ấy tin tưởng mình rồi đúng không? Nhưng anh vội dứt ra khỏi dòng suy nghĩ để ôm cô vào lòng.
- Ngoan! Có anh đây rồi! Không ai làm gì em nữa đâu! Mau ngủ ngoan nào!...!
Có lẽ cô đã nghe được những lời nói đó nên dần im lặng và ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ngủ tiếp.
Cô ngủ rồi nhưng anh vẫn sợ.
Sợ khi cả hai trở về hiện tại, cô vẫn bị ám ảnh chuyện vừa xảy ra.
Suốt năm cô đã bị nỗi ám ảnh vụ tai nạn hóa thành ác mộng dày vò hàng đêm rồi.
Giờ lại có thêm một nỗi ám ảnh mới, liệu cô có chịu đựng được nữa không?
Thấy cô ngủ say rồi, Nhan Từ Khuynh mới yên tâm ngủ tiếp.
Anh cứ ôm chặt lấy cô ngủ như vậy cho đến tận trưa mới tỉnh dậy.
Nhan Từ Khuynh nhìn gương mặt xanh xao, yếu ớt đang nằm trong vòng tay một lúc rồi nhẹ nhàng rời đi.
- Vương gia...!thần biết lỗi rồi...!Xin vương gia hãy tha cho gia đình thần...!
- Vương gia...!thiếp biết sai rồi...!Xin vương gia cho thiếp một cơ hội để sửa sai...!Thiếp hứa sẽ tạ lỗi với vương phi mà...!
- Vương gia...!xin vương gia hãy tha cho Dung Nhi...!Con bé cũng biết lỗi rồi ạ...!
- Câm miệng hết đi!
Anh thực sự rất đau đầu với những lời van xin này.
Cố tình gây ra chuyện rồi thấy chết mới nhận sai sao? Thật đáng tiếc khi ta không phải nàng ấy.
Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã bày mưu hãm hại người khác đâu!
- Chém!
Giọng điệu lạnh lùng, dứt khoát vang lên.
Những tiếng van xin không còn nữa.
Chỉ còn lại những cái xác nằm dưới đất.
- Dọn dẹp đi! Đừng để vương phi nhìn thấy cảnh này!
- Dạ rõ!.