Chương :
Nhan Thùy Ngọc biết bản thân mình chính là người đầy thảm thương, thất bại ở vế sau, cho dù cô ta có vùng vẫy, đấu tranh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhúc nhích, ngọ nguậy ở trên mặt đất, xấu xí, khó coi giống như một con côn trùng hôi hám, xấu xa bám mãi không buông vậy.
“Tổng giám đốc Quân, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh, cho tôi đi khám bác sĩ trước đã rồi mới đi có được không?” Nhan Thùy Ngọc khóc lóc xin tha thứ, tay phải mà bị phế thì thật sự là quá đáng sợ rồi, cô ta mà không có tay phải, thì còn có thể làm gì được chứ?
Nhan Từ Khuynh ác nghiệt, vô tình đưa ra tối hậu thư: “Nếu cô muốn tốn kém thì tùy cô, nhưng mà, tôi cam đoan, sẽ không có bất kỳ một bác sĩ nào ở thành phố Hà Nội dám khám chữa cho tay của cô đâu”
Nhan Thùy Ngọc rốt cuộc xem như là đã biết rồi Nếu như cô ta muốn chữa trị tay của mình sớm nhất có thể, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi thành phố Hà Nội.
Cô ta khóc sướt mướt, trên mặt toàn là nước mắt, nước mũi, cực kỳ nhếch nhác, thảm hại “Vâng, tôi đi, tôi lập tức đi ngay đây”
Lúc này, Nhan Từ Khuynh mới chậm rãi nhấc chân lên, tha cho cô ta.
Nhan Thùy Ngọc từ trên mặt đất ngồi dậy, còn chưa có đứng lên được, Nhan Niệm Sơ đã lao tới đấm, đánh vào chân của Nhan Từ Khuynh.
“Không được, không được làm tổn thương mẹ tôi, không được đánh đuổi mẹ của tôi!”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Người thân cận nhất phải rời xa mình, đứa trẻ nào cũng không thể chấp nhận được điều này.
Càng huống chỉ là, Nhan Niệm Sơ là một đứa trẻ vô cùng không có cảm giác an toàn.
Nhan Từ Khuynh lạnh nhạt, hờ hững lôi đưa trẻ ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải là mẹ của con, mẹ của con đã mất rt “Dì ấy là mẹ của con! Dì nhỏ đã nói là sẽ đối xử tốt với con! Con gọi dì ấy là mẹ thì dì ấy sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố xấu, bố xấu chết đi được!” Nhan Niệm Sơ lại bất đầu đấm, đánh, cái trên cái dưới mà đấm vào chân của Nhan Từ Khuynh.
Đối với Nhan Từ Khuynh mà nói, sức lực của đứa trẻ không hề được xem là mạnh, nhưng cách cư xử vô lý, khó coi của đứa trẻ này lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Đều nói là huyết mạch tương liên, giữa những người thân với nhau luôn có một sự cảm ứng đặc biệt, nhất là giữa cha con, và giữa mẹ với con cái Nhưng mà đứa trẻ đang ở trước mặt anh, ngoại trừ có diện mạo rất giống với bản thân anh lúc nhỏ ra, thì tính cách thì lại hoàn toàn không tìm thấy có điểm nào là đáng khen, hoặc là làm cho người ta có thể tiếp thu được cả.
Đứa bé Nhan Niệm Sơ vừa ngang tàng bạo ngược vừa không phân rõ phải trái này thật sự là con của anh sao?
Nhan Từ Khuynh hoàn toàn thờ ơ đổi với sự ầm ï, náo loạn của Nhan Niệm Sơ, bảo an đã đến, kéo Nhan Thùy Ngọc ra bên ngoài.
Nhan Niệm Sơ khóc đến vô cùng bi thương, đau khổ đến cực điểm, thấy ôm chân của Nhan Từ Khuynh không có tác dụng gì, liền dứt khoát chạy đi ôm chân của bảo an.
“Không cho phép mang mẹ của tôi đi! Mấy người không được làm như vậy!”
Có người bảo an không chú ý, không cẩn thận làm cho Nhan Niệm Sơ vấp ngã xuống mặt đất, Nhan Niệm Sơ cũng liền nằm ở dưới mặt đất ôm lấy chân của bảo an làm cho bảo an không thể di chuyển.
Sợ giãm phải cậu chủ nhỏ, nên bảo an không dám di chuyển lung tung, chỉ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng đi đến, lôi Nhan Niệm Sơ từ trên mặt đất lên, bảo an lúc này mới lập tức kéo Nhan Thùy Ngọc đi.
Nhan Niệm Sơ vùng vẫy hai cánh tay, hai chân thì đá loạn, không ngừng giẫy giụa, nhưng mà không có một chút tác dụng nào cả, Nhan Từ Khuynh hoàn toàn không thả cậu bé ra, cũng không coi sự náo loạn của cậu bé là cái gì cả Hoàng Ánh nói được một nửa với bác sĩ thì bỗng phát hiện không thấy Nhan Niệm Sơ đâu cả, vội chạy ra thì nhìn thấy cậu bé đang khóc đến khàn cả cổ, bị Nhan Từ Khuynh xách ở trong tay.
Nhìn thấy Hoàng Ánh, hai mắt Nhan Niệm Sơ giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, liền khóc càng đáng thương hơn.