Chương :
Dương Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong lòng cô cảm thấy rất oan ức, lúc nói chuyện càng yếu ớt.
Bởi vì đúng là cô ấy đã gặp chị Hà mà cũng chính cô là người nói ra mọi chuyện.
Nhưng mà, thực sự cô ấy không hề cố ý.
Thấy cô ấy không hề nói lời nào, Hà Dĩ Phong nghĩ rằng vì cô ấy bị lột mặt nạ giả dối nên không con lời nào để nói đành phải cam chịu.
Thế mà Hà Dĩ Phong lại nhìn nhầm bị Dương Minh Nguyệt chơi xỏ.
Trong lòng anh ta càng tức giận, Hà Dĩ Phong cười lạnh, nói lời đả thương người khác: “Dương Minh Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cô muốn gả vào nhà họ Hà, nghĩ cũng hay thật đấy. Nhưng cô cũng biết đấy, tôi thích Dương Họa Y, nên bây giờ tôi nói cho cô biết, thà rằng tôi là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của Dương Họa Y cũng sẽ không lấy cô đâu?
Dương Minh Nguyệt vẫn cảm thấy mình không hề thích Hà Dĩ Phong nhưng những lời nói của Hà Dĩ Phong văn đủ để khiến khiến cho cô ấy đau đớn.
Cô ấy ngập ngừng, lời nói ra lại không đầy đủ.
Giọng điệu của Hà Dĩ Phong càng cay nghiệt hơn: “Dương Minh Nguyệt, cô mau chóng cất cái tâm tư riêng này của cô đi, nếu như cô dám tìm tới Hạ Lan Châu thì tôi sẽ khiến cô hối hận cũng không kịp”
Không hiểu sao, bống nhiên Dương Minh Nguyệt rất muốn khóc.
Rõ ràng là việc Hà Dĩ Phong thích Dương Họa Y không liên quan tới cô ấy. Nhưng mà, những lời nói này của Hà Dĩ Phong vẫn khiến cho lòng của cô cảm thấy đau đớn.
Dương Minh Nguyệt ngẩng đầu lên lại phát hiện Nhan Từ Khuynh đã trở lại từ bao giờ.
Hà Dĩ Phong đứng quay lưng lại với Nhan Từ Khuynh nên hoàn toàn không thấy Nhan Từ Khuynh.
Và cô cũng đang cuối đầu nên cũng không chú ý đến Nhan Từ Khuynh.
Dương Minh Nguyệt mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Anh… sao anh lại quay về rồi?”
Đối thoại của cô và Hà Dĩ Phong, Nhan Từ Khuynh đã nghe được bao nhiêu rồi?
‘Sắc mặt Nhan Từ Khuynh nặng nề, đôi mắt sâu thẩm khó đoán, giống như là… những thứ nên nghe và không nên nghe đều đã nghe thấy hết rồi.
Trái tìm của Dương Minh Nguyệt ngay lúc đó đã co thắt lại Hà Dĩ Phong phát giác có chuyện không đúng, lập tức quay lưng lại thì đúng lúc đụng phải sắc mặt nặng nề của Nhan Từ Khuynh Bạn bè nhiều năm như vậy, nhìn sắc mặt anh liền biết Nhan Từ Khuynh chắc chẩn đã nghe thấy rồi Hà Dĩ Phong ngừng lại chốc lát rồi ổn định lại thần, giải thích: “Tôi nói đùa thôi, tôi không có ý đó với Dương Họa Y đâu”
Nhan Từ Khuynh đi đến trước mặt anh ta, ánh mắt giao nhau, anh kìm nén nói: “Hà Dĩ Phong, cậu nói cậu không thích Dương Họa Y, chỉ cần cậu nói thoo, tôi sẽ tin cậu”
“Tôi.” Tôi không thích cô ấy Năm chữ mà thôi, chốc lát là nói ra được.
Nhưng Hà Dĩ Phong không nói được, đúng là anh ta thích Dương Họa Y thật.
Anh ta chỉ thích trong âm thăm, vốn là không muốn làm phiền đến cuộc sống yên bình của hai người họ.
Anh ta nói: “Trong lòng tôi biết rõ, cũng biết nặng nhẹ nên tôi sẽ không làm chuyện không nên làm, và cũng sẽ không đòi hỏi những thứ không thuộc về mình đâu”
Gần như là mặc định, Dương Minh Nguyệt không ngờ Hà Dĩ Phong to gan như vậy, dám thừa nhận thích bà xã của Nhan Từ Khuynh trước mặt anh, nhưng cũng chỉ là thích thôi, sẽ không đi giành giật ‘Sắc mặt Nhan Từ Khuynh càng nặng nề hơn, khuôn mặt anh tuấn bất phàm đó chốc lát đã xuất hiện phong ba báo táp.
Ngay lúc Dương Minh Nguyệt tưởng rằng Nhan Từ Khuynh muốn động thủ thì thấy Nhan Từ Khuynh cực kì nhắn nhịn đập đập vai Hà Dĩ Phong: “Cậu muốn cái gì tôi cũng có thế cho cậu, ngoại trừ Dương Họa Y”