Chương :
Nghĩ đến hai con búp bê mà Nhan Từ Khuynh đích thân tặng cũng là một trai một gái, Dương Họa Y nhịn không được lầm bầm: “Không ngờ người này dự đoán chuẩn thật, nếu tập đoàn Nhan Thị có đóng cửa thì đi làm thuật sĩ giang hồ gạt người cũng rất ổn”
Biết được hai đứa bé trong bụng phát triển bình thường Dương Họa Y tốt cuộc cũng thả lỏng người, nụ cười trên môi cô cũng rạng rỡ hơn nhiều.
Bác sĩ nói cứ ở phòng bệnh cũng không tốt, có thể thích hợp xuống lầu hít thở không khí trong lành.
Dương Họa Y lúc này mới gật đầu.
Dương Minh Nguyệt đẩy Dương Họa Y dạo một vòng, đúng lúc là buổi trưa nên thời tiết rất tốt, không ít người cũng đi dạo vào giờ này.
Dương Họa Y cũng muốn bước xuống đi dạo nhưng nhớ đến đứa trẻ trong bụng nên vẫn không dộng đậy thì hơn.
Dương Minh Nguyệt đau lòng: “Hiện tại em bé hồi phục rất tốt, chúng ta nhịn thêm vài tháng nữ: đợi em bé sinh ra rồi Họa Y không cần mệt giống bây giờ nữa”
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, Dương Họa Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, gật đầu nhẹ: “Ừm”
Khuôn mặt trắng như ngọc ngấng mặt nhìn ánh mặt trời, tỉnh tế đẹp đề giống như tranh vẽ vậy.
Dương Minh Nguyệt thấy thời gian cũng đến rồi, vừa muốn đẩy Dương Họa Y vào trong thì thấy Nhan Thuỳ Ngọc dắt Nhan Niệm Sơ đi dạo.
Nhan Thuỳ Ngọc dùng tay trái dắt Nhan Niệm.
Sơ, tay phải buông xuống bên hông, từ nơi cổ tay đã không dùng sức được rồi.
Tay Nhan Thuỳ Ngọc tàn phế rồi, cô ta cũng không dám đi gây sự với Dương Họa Y.
Nhưng hôm nay, Dương Họa Y chủ động xuất hiện trước mặt cô, thì không thể trách cô ta được.
Nhan Thuỳ Ngọc nắm chặt tay Nhan Niệm Sơ rồi đi đến trước mặt Dương Họa Y: “Xem ra hồi phục khá tốt, có thể xuống giường rš Dương Họa Y thấp giọng nói: “Minh Nguyệt à, chúng ta đi vào trong thôi.”
“Được!” Dương Minh Nguyệt vừa phải đề phòng hai quả bom hẹn giờ, vừa phải đẩy Dương Họa Y đi con đường nhỏ khác “Tôi nói rồi, tổng giám đốc Quân có tình cảm với chị tôi, cô không tin, bây giờ hiểu rồi chứ” Nhan Thuỳ Ngọc không có đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng của cô, nói lớn: “Năm đó hai người họ tại sao chia tay thì tôi thực sự không rõ. Tổng giám đốc Quân rõ ràng thích chị tôi, hơn nữa chắc chắn răng anh ấy còn thích chị tôi hơn thích cô.
Nếu không thì cũng không để con của cô liều mạng để cấy ghép cho Niệm Sơ, xem cô hồi phục khá tốt, xem ra rất nhanh có thể làm phẫu thuật cấy ghép được rồi”
Lời Nhan Thùy Ngọc nói nghe thoáng qua thì như gây xích mích, nhưng lắng nghe lại đúng là vẫn có lý ‘So sánh thử với biểu hiện Nhan Từ Khuynh, anh thiên vị bên kia không thể nào không có nguyên nhân.
Ngực Dương Họa Y có cảm giác hơi đau.
Nhan Thùy Ngọc không đuổi theo các cô, cô ta tăng âm lượng nói liên tục: “Cô đắc ý cái gì chứ Dương Họa Y, nói không chừng trong bụng của cô có.
thể có bầu đứa bé này cũng là bởi vì Niệm Sơ cần cấy ghép mà thôi. Sự hiện hữu của đứa bé trong bụng cô chính là vì lót đường cho Niệm Sơ, cô còn ảo tưởng Nhan Từ Khuynh yêu cô bao nhiêu chứ?
Nói cho cùng, cái mà anh ta để ý cũng chỉ là đứa bé trong bụng cô có thể cứu Niệm Sơ hay không”
Lần trước, lúc Nhan Thùy Ngọc nói như vậy, Dương Họa Y còn không tin chút nào Nhưng lần này cô lại dao động.
Bởi vì chính mồm Nhan Từ Khuynh thừa nhận, anh muốn đứa bé này là vì nó có liên quan đến Nhan Niệm Sơ.
Nhan Từ Khuynh nhất định phải để con của cô bất chấp nguy hiểm cấy ghép cho Nhan Niệm Sơ, rõ ràng thiếu chút nữa Nhan Niệm Sơ đã giết con cô rồi, mà con của cô vẫn muốn liều chết đế anh ta cấy ghép.