Chương :
“Đụng vào… người Nhan Niệm Sơ..” Cô dửng dưng lặp lại lời anh nói, mỗi một chữ như một lưỡi kiếm tà ác đâm vào trái tim cô.
“Anh biết em rất để ý đến sự có mặt của Nhan Niệm Sơ, anh biết cảm giác của em, anh cũng có thể hiếu được. Nhưng em thật sự không cần phải lãng phí tình cảm của mình để gây áp lực cho anh như vậy đâu. Cho dù em không làm gì cả thì anh.
cũng nhất quyết phải đưa Nhan Niệm Sơ đi. Có điều thằng bé vẫn chưa hết thời gian theo dõi nửa năm nên anh mới không nhắc gì tới chuyện này, nhưng anh đã liên hệ làm hộ chiếu cho thẳng bé để nó đến bệnh viện ở nước ngoài, chỉ đợi hết thời gian theo dõi là sẽ lập tức đưa nó đi ngay”
Nhan Từ Khuynh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng anh không ngờ là em lại để ý đến sự có mặt của Nhan Niệm Sơ như thị Từ đầu đến cuối anh luôn cho rắng chính cô là người vu cáo để hại Nhan Niệm Sơ.
Dương Họa Y ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt như một miền sa mạc quạnh quẽ.
Anh trầm ngâm: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ †ôn trọng suy nghĩ và ý kiến của em. Bất kể thế nào đi chăng nữa, chậm nhất là ngày mai, chắc chắn Nhan Niệm Sơ sẽ được đưa đi.”
“Thật ra cũng không quan trọng nữa, thật đấy” Phải làm thế nào để tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc khô căn? Dương Họa Y không biết, nhưng cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục nấn ná ở lại trong bầu không khí nặng nề này thì chắc chản cô sẽ không thể nào sống được.
Việc có đưa Nhan Niệm Sơ đi hay không đã không còn quan trọng với cô nữa.
“Phụ nữ đúng là giống loài nói một đăng nghĩ một nẻo” Nhan Từ Khuynh bất lực cười nói: ‘Anh nói được thì sẽ làm được, yên tâm, từ sau ngày mai, em sẽ không phải nhìn thấy Nhan Niệm Sơ nữa”
Hoàng Ánh nghe thấy thế rối rít nói: “Nhan Từ Khuynh! Con điên đấy à? Con biết rõ là chuyện này không liên quan gì đến Niệm Sơ mà vẫn trách tội thẳng bé?”
“Mẹ, thật ra ngay từ đầu Nhan Niệm Sơ đã không nên có mặt trên cõi đời này. Nhưng thắng bé đã xuất hiện, và chúng ta cũng đã cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm rồi”
“Không được!”
“Nếu mẹ cương quyết muốn giữ Nhan Niệm Sơ ở lại thì đợi Họa Y hết ở cữ đã, con sẽ đưa cô Bên trong phòng bệnh, Hoàng Ánh đã đưa ra lựa chọn, bà ấy nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị rời đi, tiếng bước chân dần vang lên ‘Vừa nghe thấy tiếng động bên trong, Nhan Thùy Ngọc lập tức bế Nhan Niệm Sơ chạy mất.
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại phải chạy?” Nhan Niệm Sơ nhìn Nhan Thùy Ngọc thì thâm, có ánh sáng le lới lóe lên trong cặp mắt ngây thơ của cậu nhóc, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng người ta không sao nhận ra được cảm xúc của cậu bé: “Họ nói ngay từ đầu con không nên xuất hiện trên đời này, ý là con nên chết đi phải không mẹ?”
Chạy đến được nơi an toàn, Nhan Thùy Ngọc mới đặt Nhan Niệm Sơ xuống, oô nâng niu khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ: m Sơ này, muộn nhất đến ngày mai là mẹ con mình phải xa nhau rồi.
Cha con nói sẽ đưa con ra nước ngoài, cha sẽ không đời nào cho phép mẹ con mình cùng đi đâu”
Nhan Niệm Sơ ôm chặt lấy chân cô ta, lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của con trẻ: “Nhưng con không muốn xa mẹ, từ sau khi mẹ chết luôn là mẹ chăm sóc con, mẹ nghĩ cách chữa bệnh cho con, mẹ muốn con sống tiếp, nhưng họ lại nghĩ rằng con không nên đến với thế giới này…
Con chỉ muốn ở với mẹ thôi, không muốn xa mẹ đâu?
“Nhưng biết làm thế nào được bây giờ, con sắp bị đưa đi mất rồi, cha con sẽ nuôi con chứ không nuôi mẹ đâu, mẹ không có tiền đi ra nước ngoài”
“Con không muốn ra nước ngoài, nghe tiếng nước ngoài con không hiếu, con muốn ở lại đây cùng với mẹ”
Nhan Thùy Ngọc xoa đầu cậu bé, chọc ngoáy vào trái tìm yếu mềm của đứa trẻ không chút đản đo: “Nhưng con cũng thấy rồi đấy, cha con với người phụ nữ kia đã có em bé rồi, có tận hai đứa.
Một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ, nên đối với họ thì Niệm Sơ là dư thừa”
Nhan Từ Khuynh đã quyết định sẽ đưa Nhan Niệm Sơ đi.