Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

chương 96: phong ba gần tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau mười giờ tối, ba tên nhóc con đã được ăn uống no nê, theo quy tắc là nên lên giường đi ngủ.

Như thường lệ, cứ mỗi đêm vào thời gian này, Lam Duê đều sẽ tới phòng của bọn chúng, sau khi chờ bọn chúng ngủ thiếp đi, mới rời khỏi. Nhưng tối nay, từ chín giờ, đợi một chút đến hơn mười giờ, ba đứa nhóc con ôm gối ôm, ngơ ngác nhìn nhau, tại sao mẹ còn chưa đến.

Mười giờ rưỡi, đợi tới đợi lui không thấy Lam Duê đến, một trong ba siêu quậy, Liễm Tranh lại bắt đầu giở công phu nói lảm nhảm của thằng bé.

Chỉ thấy thằng nhóc ôm chiếc gối bé xíu của nó, cúi thấp đầu ngồi ở một bên, nhỏ giọng thầm nói:

"A, mẹ đang tức giận sao? Nhưng tại sao lại tức giận chứ? Chẳng lẽ là mình chọc mẹ tức giận? Ưmh, khẳng định không phải là lỗi của mình, mình đây thông minh, biết điều như vậy, mẹ thích mình nhất, làm sao lại là mình được.

Phải là Liễm Dực và Liễm Vũ, đúng không, nhất định là như vậy, chỉ có hai tên ngu ngốc kia mới có thể chọc mẹ tức giận hết lần này đến lần khác. Nếu mà nói như vậy, không phải là mình vô tội sao? Mình là người vô tội bị liên lụy, hẳn là phải được mẹ thông cảm, mẹ nên dỗ dành mình mới đúng.

Đúng rồi, mình phải đi nói cho mẹ biết, không tuân thủ cam kết với trẻ con, đây là chuyện cực kỳ gây tổn thương đối với tâm hồn mong manh dễ vỡ của trẻ nhỏ. Người lớn phải biết giữ lời hứa, thế thì mới có thể làm tấm gương cho bọn nhỏ. Cho nên, tất cả đều là lỗi của mẹ, không có liên quan đến mình! Đúng, đúng là như vậy!"

"Liễm Tranh!" Liễm Vũ nhướn mày, nhẹ giọng kêu lên.

"A, xin lỗi, là lỗi của anh, không phải lỗi của mẹ! Anh phải đi nhận lỗi với mẹ!”

Nói xong, Liễm Tranh đã buông gối ôm nhỏ trong tay ra, tay ngắn chân ngắn bò xuống giường.

Nếu không phải là khả năng dự đoán trước của Liễm Vũ rất tốt, nhanh tay bịt miệng Liễm Dực, lấy tính khí của ông anh cả, nghe thấy Liễm Tranh nói những lời này, đã sớm giơ cả chân.

Hiện tại không thể nói chuyện, Liễm Dực chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Liễm Tranh đang chạy lon ton về phía cửa, gầm thét trong lòng.

Cái gì gọi là ‘mình đây thông minh, biết điều như vậy’? Cái gì gọi là ‘mẹ thích mình nhất’? Cái gì gọi là ‘chỉ có hai tên ngu ngốc kia mới có thể chọc mẹ tức giận hết lần này đến lần khác’?

Liễm Tranh đáng ghét, Liễm Tranh đáng ghét.

"Nè, em buông tay, nếu mà anh ầm ĩ lên một tiếng nào, em sẽ ném hết mấy con ‘thú cưng’ của anh.”

Liễm Dực bị bịt miệng, cả người đều cứng lại.

Tất cả mọi người đều biết, tuy rằng tính khí của Liễm Dực khá cáu kỉnh, nhưng lại rất coi trọng mấy con thú cưng mà thằng bé nuôi, những con vật ở trong mắt người khác rất có lực sát thương – rắn độc.

Mọi người trong nhà không hiểu, tại sao một đứa nóng nảy như Liễm Dực, lại có thể tùy tiện đến gần mấy con sinh vật không xương đáng sợ như vậy, nhưng rõ ràng, những con rắn độc hiếm thấy kia, mỗi khi ở cùng Liễm Dực, đều trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

Lạ lùng thay, tại sao một đứa trẻ ba tuổi như Liễm Dực, lại đi thích cái loài bò sát máu lạnh không xương ấy.

Lời nói êm ái của Liễm Vũ, vừa vặn điểm ngay tử huyệt của Liễm Dực.

Chỉ thấy thằng bé hung hăng gật đầu, rồi lại mạnh mẽ lắc đầu.

Liễm Vũ thấy thế, lúc này mới cười tít mắt thả bàn tay bé xíu ra, bò theo xuốn giường.

"Chắc Liễm Tranh đã đi đến hành lang rồi, em cũng muốn đi xem một chút, Liễm Dực muốn đi hay không?"

Liễm Dực sững sờ nghe cậu em của mình nói xong, vội vàng từ trên giường leo xuống.

Mặc kệ là như thế nào, tuyệt đối không thể để Liễm Tranh chiếm cơ hội trước, bằng không thằng nhóc kia lại càng đắc chí trước mặt bọn chúng.

Ba đứa nhóc con đi chân trần, không để lại bất kỳ tiếng động nào trên sàn nhà.

Vào thời gian này, những người trong nhà, nếu không ở trong phòng làm công chuyện, thì vẫn là ra ngoài còn chưa trở về, ba đứa nhóc chạy từ gian phòng của bọn chúng ở phía Tây, xuyên qua hành lang dài, đi tới phòng của cha mẹ bọn chúng ở phía Đông, không làm kinh động đến bất kỳ ai.

"Anh biết ngay mà, nhất định là cha vừa ngăn mẹ lại.” Liễm Dực phồng miệng lên, khe khẽ thì thầm với Liễm Tranh và Liễm Vũ.

Liễm Vũ sờ sờ lên cằm nhỏ, gật đầu: "Vậy là sao! Cha xấu nhất rồi, cả ngày chỉ biết giành mẹ với chúng ta, rõ ràng cha lớn hơn, vì cái gì mà lúc nào cũng thích cùng chúng ta tranh mẹ?”

Vươn tay đẩy sống mũi trơn bóng một cái, gương mặt nhỏ nhắn của Liễm Tranh đầy vẻ nghiêm túc: “Rất rõ ràng, chúng ta cần tiến hành chính sách ép buộc, chúng ta cần ra oai, cần phải kháng nghị. Trước đây chỉ cần mẹ chờ chúng ta ngủ thiếp đi là tốt rồi, bây giờ em muốn ngủ chung với mẹ.” Dừng một chút, nhấc bàn chân nhỏ, rón rén đẩy cánh cửa bởi vì Lăng Ngạo ôm Lam Duê vào vừa nãy vẫn chưa đóng chặt.

Ba tên siêu quậy có hơi khó hiểu nhìn cánh cửa bị mở ra một cách dễ dàng, dù cảm thấy kỳ quái, nhưng chúng cũng nhanh chóng ném ý niệm này ra sau đầu.

Ba bóng dáng bé nhỏ vừa biến mất ở cửa, Vân Trạch và Johan vừa nói chuyện gì đó vừa đi lên lầu.

Đương lúc bọn họ chuẩn bị đi qua khúc quanh lên lầu ba, lơ đãng thoáng nhìn, bóng dáng bé nhỏ của ba tên nhóc con lén la lén lút kia liền đập thẳng vào trong mắt.

"Mới vừa nãy, đó là......" Johan không xác định chắc chắn, nheo nheo đôi mắt màu vàng nhạt, sẽ không phải là ba đứa bướng bỉnh đáng yêu kia chứ?

Vân Trạch nhếch môi cười, nhấc bước, đi thẳng về phía phòng ngủ chính bên ấy.

"Tôi nghĩ cũng nhanh thôi, ba tên siêu quậy to gan lớn mật đó sẽ bị ném ra ngoài. Tôi đến đây chụp lấy thì tốt hơn, bằng không ngã bị thương thì không xong.”

Johan khoanh tay ôm ngực, uyển chuyển như mèo đến gần gian phòng kia.

Chỉ có thể nói ba nhóc con kia lá gan quá lớn, biết rõ ràng thời gian này là lúc nên ngoan ngoãn đi ngủ, mà vẫn dám rình mò đi vào gian phòng đó, chậc, ngại mạng lớn nữa à.

Ba tên siêu quậy nhìn cảnh tượng trên chiếc giường lớn cách đó không xa, trừng mắt thật to, cái miệng nhỏ nhắn căng ra, không biết nên phản ứng như thế nào.

Trong phòng tràn ngập một loại mùi vị kỳ quái, hơn nữa hai người không mặc quần áo ở trên giường, bọn chúng nhìn cứ quen mắt thế nào ấy.

Ba cậu bé con đứng ở một nơi không xa, ngồi xuống tấm thảm lông lá xù xì trên mặt đất, nghi ngờ nhìn nhau, thảo luận với âm thanh không nhỏ:

"Tại sao cha muốn đè mẹ? Không phải rất nặng hả?”

"Tại sao cha không mặc quần áo? Tại sao mẹ cũng không có mặc?”

Liễm Tranh ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh cấm trẻ nhỏ một hồi lâu, nghẹo chiếc đầu nhỏ suy nghĩ một lát, đôi mắt đen láy bỗng chốc sáng ngời, vỗ tay một cái thật kêu, hét lớn:

"Trên TV nói rồi, đây là đang...... Ưmh, đúng rồi, đây là đang giao phối......" Dừng một chút, ba tên siêu quậy cũng không nhìn đến cảnh tượng kia nữa, châu đầu vào cùng một chỗ, Liễm Tranh giải thích tiếp: “TV với sách báo đều nói, giao phối như vậy có thể sinh con nít, chúng ta đến bằng đường này. Chẳng lẽ mẹ lại muốn sinh nữa sao? Nhưng mà cũng không đúng, thời điểm giao phối, vì sao cha lại muốn nằm trên người của mẹ? Tư thế này hình như có gì đó không đúng……”

Hai người trên giường lập tức cứng đờ, sau một hồi huyên náo, không gian trong phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu.

Ba đứa nhóc con không biết tai họa sắp xảy ra, vẫn còn nhiệt liệt trao đổi về vấn đề ‘giao phối.’

Lăng Ngạo từ trên cao nhìn xuống ba cậu con trai đến một chút tự giác cũng không có, giờ này vẫn còn ngồi trên thảm thảo luận.

Mấy từ ‘giao phối’ với ‘tư thế không đúng’ cứ liên tục thổi qua bên tai, từ ngữ như vậy vốn không nên xuất hiện trong miệng của bọn chúng mới phải.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cho thấy hiện giờ anh đang rất tức giận.

Môi mỏng mân thành một đường thẳng, duỗi tay, tóm gọn ba tên siêu quậy vừa chọc giận cha mẹ mình.

Vốn dĩ ba đứa còn đang muốn giãy giụa, vừa trông thấy gương mặt đông lạnh cứng ngắc của cha, lập tức nín thinh. Theo bản năng nhìn về phía mẹ thân yêu tìm kiếm sự trợ giúp, chỉ thấy lúc này mẹ đang dùng chăn che kín cơ thể, đáy mắt tóe lửa, hung dữ trừng mắt nhìn ngược lại bọn chúng.

Xong rồi!

Lúc này ba tên siêu quậy mới phát hiện, hình như bọn chúng đã quên, trước đó không cẩn thận đi đắc tội với mẹ, lại cộng thêm lần này, hình như......

Lăng Ngạo không chờ bọn chúng nói chuyện, một cước đá phăng cửa, quét mắt ra bên ngoài, ném ba thằng nhóc đang cầm trong tay đi.

"A...... Mưu sát...... Éc......."

Tiếng của Liễm Dực vẫn còn đang mắc kẹt ngay cổ họng, liền phát hiện mình được ai đó ôm vào trong lòng.

Thận trọng quay mặt sang, chỉ thấy Johan đang cười bí hiểm nhìn thằng bé.

Vân Trạch ở bên cạnh chụp được hai đứa kia, ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng quét qua gương mặt của ba đứa nhóc, khiến toàn bộ lông măng trên người bọn chúng đều dựng đứng cả lên.

"Đem đi!"

Hai chữ lạnh lùng, Lăng Ngạo nói xong, đóng ‘phịch’ cửa ở ngay trước mặt bọn họ.

Vân Trạch hiểu ý của anh, nháy mắt ra hiệu với Johan, hai người ôm bọn trẻ trong lòng, xoay người đi về phía lầu một.

"Chú Vân Trạch, ặc, đã trễ thế này, con muốn ngủ!" Liễm Dực giương vẻ mặt lấy lòng, mỉm cười nói với Vân Trạch.

Vân Trạch ưu nhã nghiêng đầu, khóe môi khe khẽ nhếch: “E rằng bây giờ không được, chú nhớ là cha mẹ bọn con có chuyện gì đó cần ‘thảo luận’ với bọn con thì phải. Chủ yếu là về…. vấn đề ‘giao phối’ cùng với ‘tư thế không đúng’, đại loại như vậy."

Nói tới đây, Johan là người đầu tiên không nhịn được, cúi đầu cười rộ lên.

Có trời mới biết, khi bọn họ ở bên ngoài nghe trong miệng ba tiểu quỷ thốt ra những lời này, suýt chút nữa đã cười bể bụng.

Ưu nhã gì đó, tác phong gì đó, ở trước mặt ba đứa nhóc này, đều rất dễ dàng bị phá hủy.

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng rất muốn hiểu rõ!"

Johan cười híp mắt đồng ý.

Vậy mà nụ cười của hai người cũng không duy trì được bao lâu, cuộc nói chuyện liền bị tín hiệu đo đỏ nhấp nháy ở bên tai của Vân Trạch cắt đứt.

Vân Trạch thu lại nụ cười nơi khóe miệng, khôi phục vẻ mặt như thường lệ.

"Tôi là Vân Trạch!"

"......"

Không biết rốt cuộc người ở phía bên kia đang nói cái gì, nụ cười nhẹ trên mặt Vân Trạch cũng không giữ được lâu. Dần dần bị thay thế bởi vẻ khiếp sợ và khó tin, đôi mắt trợn to chợt co rút lại, đáy mắt lóe lên một tia kinh hãi.

"Ừ, tôi biết rồi, cậu ổn định bên đó trước, bây giờ tôi lập tức đi thông báo với Lam chủ. Được, tôi hiểu, tôi và Lam chủ sẽ mau chóng chạy tới! Ừ, tốt!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Johan cau mày, hỏi một cách nghiêm túc.

Vân Trạch nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, cúi đầu nói: "Chuyện còn chưa xác định, bây giờ tôi cũng không tiện nói gì, hay là chờ chắc chắn đi đã. Cậu đưa bọn nhỏ trở về phòng trước, tôi đi thông báo với Lam chủ!”

Đem hai đứa trong ngực đầy vẻ hiếu kỳ nhìn anh giao cho Johan, quay người lại, sắc mặt của Vân Trạch trở nên rất khó coi.

Nếu tin tức này là thật, vậy thì bọn họ nên đối phó thế nào.

Người biến mất đã bốn năm, lại bỗng nhiên xuất hiện.

Người thân thiết nhất với Lam chủ.

Lam chủ sẽ phản ứng ra sao, nên làm thế nào đây.

Vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Lam – Lam Triệt, trở về lần này, đến tột cùng là vì cái gì......

~Hết Chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio