Đại nhân, Lăng Ngạo đã đến Maseru!"
Maseru: một thành phố nằm ở biên giới với Nam Phi.
Người đàn ông trung niên đem số liệu mới nhất vừa lấy được hướng về phía vị chủ nhân trẻ tuổi báo cáo.
Dưới ánh trăng, ngón tay thon dài của người đàn ông trẻ tuổi trắng lóa đến kinh người, đan lại, chắn lên một tấm hình trên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chỗ bọn Corey Lạc như thế nào?”
Người đàn ông trung niên cúi đầu: “Bọn họ đã gặp Lam Duê, bây giờ đang ở Las Vegas. Song, hình như cậu Lam Triệt này cũng không nắm chắc phần thắng. Corey Lạc tiên sinh nói, có vẻ như cảm giác của Lam Triệt đối với Lam Duê khá hời hợt.”
"Thật sao!" Dường như người đàn ông trẻ tuổi rất có hứng thú, ngược lại không cảm thấy tức giận hay thất vọng gì cả.
"Thông báo cho Corey Lạc, bất luận như thế nào, anh ta phải mang Lam Duê đến trước mặt của tôi. Bằng mọi giá….”
"Dạ, thuộc hạ hiểu!"
Không ai biết tại sao Fiennes lại khao khát có được Lam Duê đến vậy, mặc dù người ở tập đoàn Fiennes tràn đầy nghi vấn trong lòng, nhưng không ai có can đảm đi hỏi.
Ngay cả Layla Jennifer Fiennes, em gái của đại nhân, cũng không biết nguyên nhân vì đâu.
Dường như tất cả mọi chuyện, tất cả lý do, chỉ có một mình đại nhân rõ ràng nhất.
Từ khi Lam Duê tiếp nhận ngôi vị chủ nhân của nhà họ Lam đến năm thứ tư, đại nhân cũng đã bắt tay vào điều tra tất cả thông tin có liên quan đến Lam Duê, trong vòng bảy năm nay, không dám nói hiểu rõ toàn bộ con người Lam Duê, nhưng đôi khi, e rằng có những chuyện Lăng Ngạo không biết mà đại nhân đều biết.
“Anh.”
Cánh cửa thư phòng đang khép chặt bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào, gần như là trong nháy mắt, ánh sáng kim loại chợt lóe lên.
"A!"
Nương theo tiếng thét thảm thiết, cánh tay đang đặt trên cửa vẫn chưa kịp rút lại liền bị một chiếc bút ngòi vàng đâm xuyên qua, máu tươi trong phút chốc nhỏ giọt chảy xuống.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn vô cảm như cũ, đối với cảnh tượng vừa rồi, dường như hắn đã quá quen thuộc, tuyệt nhiên không hề cảm thấy kinh ngạc.
Layla run rẩy lấy tay trái giữ chặt tay phải của mình, gương mặt đầy vẻ sợ hãi, không dám tin.
Cô không hiểu, người anh trai luôn thương yêu chiều chuộng mình tại sao lại nỡ ra tay nặng như vậy.
"Đi ra ngoài!"
Một câu nói cực kỳ bình thản, mang theo sự đe dọa kinh người, khiến Layla run lên cầm cập. Há to miệng đầy uất ức, bướng bỉnh đứng nguyên một chỗ.
Chưa từng cảm thấy oan ức thế này bao giờ, bất luận là như thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện như vậy.
Cô đã sớm quên anh trai của mình là loại người gì, ngoan cố cho rằng anh trai vẫn luôn thương yêu, cưng chiều mình hết mực.
Fiennes cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười lên: “Xem tra lời nói của anh không có nghĩa lý gì với em, rốt cuộc là đôi bàn tay của em lén lút làm bao nhiêu chuyện sau lưng anh, không cần anh nói ra chứ? Hôm nay đồng thời phế bỏ hết, như thế nào?”
Giọng điệu thương lượng, điểm thêm một chút cưng chìu, thế nhưng hàm ý lại đẫm mùi máu tanh tàn nhẫn.
Layla sợ hãi ôm cánh tay phải đầm đìa máu tươi, cô phát hiện, thật ra thì mình chẳng hiểu một tí gì về anh trai, không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên thành ra như vậy, rõ ràng bọn họ là anh em ruột thịt, tại sao anh có thể đối xử với cô thế này.
Mặc dù không cam tâm, nhưng cô biết anh của mình không nói đùa, nếu như không đi, e rằng anh thật sự sẽ phế bỏ cả hai cánh tay cô.
Khoảnh khắc vừa đóng cửa, cô chợt nghe thấy cái tên mà mình ghét nhất.
Lam Duê!
Giây phút ấy, Layla đem toàn bộ sự bực dọc của mình đổ hết lên người Lam Duê.
Cô cho rằng, sở dĩ anh trai luôn thương yêu mình lại có thái độ như vậy, nhất định là có liên quan đến Lam Duê, cho dù không phải cô ta xúi giục, nhưng mà bởi vì trong khoảng thời gian này cô âm thầm gây cản trở cho Lam Duê, khiến anh trai tức giận, mới có thể làm vậy với cô.
Một người phụ nữ đã kết hôn, sinh con, lại không ở nhà trông chừng chồng của mình cho tốt, cả ngày chỉ biết chạy đi khắp nơi quyến rũ những người đàn ông khác, bây giờ ngay cả anh trai mà cô ngưỡng mộ nhất cũng không tha, người như vậy lưu lại để làm gì.
Sự đố kị mãnh liệt làm Layla lu mờ đi lý trí, cũng quên mất Fiennes là người như thế nào, hơn nữa còn quên đi lời cảnh cáo của anh ta.
Bây giờ Layla chỉ có một mong muốn, bằng bất kỳ giá nào, cô nhất định phải giết chết Lam Duê.
Cô biết một người muốn tìm mình hợp tác.
Dẫu sao thì người kia cũng có điểm giống cô, đều hận Lam Duê......
Maseru - Nam Phi, Lăng Ngạo sắc mặt vô cảm nhìn một vùng hoang tàn trước mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như băng khiến người ta run sợ.
Nơi này là khu vực khai thác dầu mỏ và khai phá mỏ kim cương nằm dưới quyền kiểm soát của nhà họ Lăng ở Nam Phi, ai ai cũng biết nó thuộc về phạm vi thế lực của nhà họ Lăng, nhưng bây giờ lại có người dám làm ra chuyện này ngay trên địa bàn của anh.
Ngự Phong trầm mặt: "Sự việc đến bất ngờ, thủ lĩnh, bọn thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra kẻ gây rối!”
"Không cần!" Lăng Ngạo quay mặt sang, cửa sổ xe trước mặt từ từ đi lên: "Để mắt đến tập đoàn Fiennes!”
Ngoại trừ tập đoàn Fiennes, bây giờ còn ai dám trắng trợn làm ra loại chuyện như vậy?
Andrew?
Vậy thì lại càng không có khả năng, mấy năm nay, mặc dù giữa bọn họ cũng có tranh đấu, nhưng chỉ là đánh qua đá lại, bảo tồn thế lực của mình, càng thêm phòng bị. Andrew là người có năng lực, mặc dù anh không rõ ràng lắm, nhưng Nam Phi không phải là nơi mà Andrew muốn đến thì đến.
Suốt mấy năm qua, kẻ duy nhất luôn ẩn núp trong bóng tối dõi theo bọn họ, cũng chỉ có Fiennes.
Lăng Ngạo có điểm không hiểu, từ lúc bắt đầu, tập đoàn Fiennes chỉ nhằm vào nhà họ Lam, nhưng mà trong hai năm gần đây lại không ngừng khiêu khích nhà họ Lăng.
Lăng Ngạo và Lam Duê đã đưa ra rất nhiều giả thiết, cũng không tài nào đoán ra được, rốt cuộc mục đích của tập đoàn có thế lực như Fiennes là cái gì.
Muốn tranh đoạt thị trường buôn bán với bọn họ?
Rõ ràng không phải như vậy.
Động tác lớn thế này, suy cho cùng là có chuyện gì xảy ra?
Còn có Lam Triệt, mặc dù Lam Duê không đả động gì đến chuyện ba năm về trước, nhưng làm người bên gối của cô, không ai hiểu rõ tâm tư của Lam Duê hơn anh.
Ngay lúc ấy cô lại bị sinh non, cướp đi mất hơn một nửa sinh lực của cô, cho nên anh cũng không muốn tranh cãi về chuyện của Lam Triệt nữa. Không đề cập đến, nhưng không có nghĩa là trôi vào quên lãng, cho đến bây giờ Lam Duê vẫn chưa quên được, trong lòng cô vẫn luôn âm thầm lo lắng cho Lam Triệt.
Ba năm nay, căn cứ vào việc phạm vi tìm kiếm được gia tăng, là có thể nhìn ra được.
Mà sự xuất hiện đột ngột của Lam Triệt lại còn kéo theo nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Lam Triệt không đi tìm những người khác, mà trực tiếp đến tìm Lam Duê, Lăng Ngạo cảm thấy nhất định trong đó có chuyện gì mờ ám.
Chiếc xe lái về phía tòa khách sạn cao cấp nhất của Lăng ngạo ở nơi đây.
Đây là tòa khách sạn năm sao tốt nhất ở Maseru, cũng là nơi mà Lăng Ngạo đã đặt mua vào thời điểm anh đến đây nghỉ ngơi.
Bởi vì Lăng Ngạo đến tương đối bí mật, cũng không kinh động tới ai, chỉ có vài người lãnh đạo cấp cao ở đây biết, thế nên khách sạn vẫn hoạt động theo lẽ thường.
Tiến vào gian phòng tổng thống được bảo lưu hàng năm, Lăng Ngạo rút ra một điếu thuốc, châm lên rồi hít sâu một hơi.
Ánh mắt Âu Liêm khẽ động, có chút kinh ngạc nhìn Lăng Ngạo.
Âu Liêm đi theo bên cạnh Lăng Ngạo đã mấy năm trời, tự nhiên hiểu rõ một số thói quen của anh.
Có thể nói, thói quen sinh hoạt của Lăng Ngạo tương đối đơn giản, trước đây, những khi phiền muộn, anh thường chỉ nhâm nhi một chút rượu, ngồi thư giãn một lát là có thể hòa hoãn trở lại. Đến tận bây giờ Lăng Ngạo vẫn chưa từng dính đến khói thuốc, không phải là không biết hút, mà đơn giản là không thích mùi vị này.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, nên những người đi theo bên cạnh anh như bọn họ cũng không động đến.
Lần này thì khác, người không hút thuốc như Lăng Ngạo lại đi động đến nó, điều này quả thật rất kỳ lạ, nói rõ lên sự phiền muộn của anh.
"Các cậu ra ngoài đi!"
Còn chưa hút được hai ngụm, Lăng Ngạo liền dập tắt đầu thuốc trong tay, thản nhiên nói.
Âu Liêm không nói gì, nhanh chóng cùng với Ngự Phong ra ngoài, canh gác ngay ngưỡng cửa.
Chuyện lần này rất nghiêm trọng, không chỉ là căn cứ của nhà họ Lăng ở Nam Phi bị phá hủy, mà dường như tình hình hiện tại của Lam đương gia còn nguy hiểm hơn.
Trong phòng, Lăng Ngạo đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra phía bên ngoài, gương mặt lạnh lẽo đượm vẻ u ám.
Fiennes, hết lần này đến lần khác, kẻ thù ở trong tối, ta ở ngoài sáng, cục diện như thế khiến sự kiên nhẫn của anh dần trở nên khô cạn.
Anh cực kỳ ghét rơi vào thế bị động như vậy, còn chán ghét hơn khi Lam Duê, vợ yêu của mình lại luôn ở vào hoàn cảnh thế này.
Hiện tại anh không chỉ là chủ nhân của nhà họ Lăng, ngoại trừ việc bảo vệ cho gia tộc của mình, quan trọng hơn hết, giờ đây anh đã là một người chồng, một người cha, vào tình huống này, không gì quan trọng hơn vợ và con của mình.
Nếu những người này đã thích núp trong bóng tối, vậy thì anh sẽ khiến cho bọn họ không thể không ló mặt ra ngoài.
Mà lúc này tại đại bản doanh của nhà họ Lăng ở Hong Kong, ba đứa nhóc con đang chống cằm nằm trên thảm cỏ mềm mại trong sân nhỏ, vẻ mặt buồn chán lắc lắc chân.
"Cha đi rồi!" Liễm Dực bĩu môi, bất mãn nói.
Liễm Tranh đang cầm chiếc máy tính bảng của thằng bé, ngón tay béo múp vừa gõ lên bên trên, vừa nói: "Mẹ cũng đi luôn." Hơn nữa còn không mang bọn chúng đi theo, để bọn chúng ở chỗ này, chẳng có nơi nào chơi cả.
"Liễm Tranh, anh có biết chuyện gì đã xảy ra không, chẳng lẽ hệ thống phòng ngự ở Las Vegas anh không phá được?” Liễm Vũ nghiêng chiếc đầu nhỏ, nhìn về phía máy tính bảng trong tay Liễm Tranh, nghi ngờ hỏi.
Chỉ có điều hình ảnh vừa nhìn thấy lại khiến cho Liễm Vũ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
"Liễm Tranh, anh đang xem cái gì vậy?"
Trên màn hình hiện rõ hình ảnh của một người phụ nữ quen thuộc và một người đàn ông xa lạ đang đánh nhau.
Rõ ràng, người phụ nữ này là mẹ thân yêu của bọn chúng, không sai chút nào.
Nhưng còn người đàn ông điển trai đang đánh nhau với mẹ là ai?
Liễm Tranh chớp chớp đôi mắt tròn vo, nói: "Đây là camera theo dõi ở Las Vegas, anh mất rất nhiều thời gian mới xâm nhập được đấy! Hệ thống phòng ngự lần này nhất định là mẹ hoặc là chú Vân Trạch thiết lập, chính là để đề phòng anh, nhưng mà cũng may là anh thông minh. Nếu đổi lại là hai người, khẳng định không phá giải được.”
Nếu như là ngày thường, nhất định Liễm Dực sẽ là đứa đầu tiên đứng ra lớn tiếng phản bác, nhưng bây giờ Liễm Dực và Liễm Vũ đang tập trung tinh thần nhìn vào trong màn hình.
Không thể không thừa nhận, Lam Duê và Lam Triệt đánh nhau, sử dụng chiêu thức tàn nhẫn, nhưng cũng lộ ra vẻ nhún nhường đối phương.
Liễm Dực nhăn mặt, lấy mấy ngón tay béo ngắn gãi gãi đầu, khó hiểu nói: “Rõ ràng là mẹ có thể trực tiếp dùng súng bắn chết hắn mà, cần gì nhất định phải dùng báng súng đánh hắn? Có điều, tư thế của mẹ thật sự rất oai phong. Nhưng mà hình như lộ hơi nhiều, nếu như cha thấy, nhất định sẽ tức giận dậm chân, hắc hắc he he!"
Lam Duê đang mặc sườn xám, mỗi một cú đá sẽ để lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, chẳng trách Liễm Dực lại nói như vậy.
Liễm Tranh vỗ lên một cái thật kêu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Anh là một tên ngốc nghếch, nói anh ngốc còn không chịu thừa nhận, người này là cậu Lam Triệt của chúng ta, anh lại bảo mẹ đi nổ súng, muốn chết phải không?"
Người có thể khiến cho Lam Duê xuống tay lưu tình, trên thế giới này rất hiếm, huống chi là dưới tình huống cả hai bên đều chiếm ưu thế, tuy nhiên cả hai cũng theo bản năng tránh né đối phương.
Liễm Tranh đã theo dõi từ trước, dĩ nhiên biết được thân phận của người đó.
"Thì ra chú ấy chính là cậu Lam Triệt đã mất tích bốn năm nay của chúng ta, hèn chi nhìn dáng dấp giống mẹ như vậy!” Liễm Vũ đã sớm đoán ra được rồi, chỉ là, vẫn còn chưa dám xác định, nghe Liễm Tranh nói như vậy, thằng bé mới dám chắc. Nhưng chung quy Liễm Vũ lại cảm thấy cậu ấy rất kỳ quái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, mà hình như động tác trong tay không thông qua đại não, chỉ trực tiếp đánh ra.
Mỗi lần mẹ và cậu Lam Triệt gặp nhau, chẳng lẽ lần nào cũng kỳ lạ như vầy?
"Các con đang làm gì đó?"
Bỗng nhiên âm thanh từ đâu truyền tới, khiến ba đứa nhóc đang chen lấn nhau lập tức nhảy dựng lên.
Giọng nói xa lạ của một người phụ nữ.
Vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ, vóc dáng coi cũng khá, đang mỉm cười nhìn bọn chúng.
Ba đứa nhóc cảm thấy hơi lạ, nhìn lên người phụ nữ trước mặt, đầu óc xoay chuyển lòng vòng, vẫn không nghĩ ra được người này rốt cuộc là ai.
Trong trí nhớ căn bản cũng không có hình ảnh của người phụ nữ này.
"Chắc các con là con trai của anh Ngạo phải không? Thật đáng yêu, không ngời các con đã lớn như vậy!” Người phụ nữ này, ngay thời điểm Lam Duê vừa mang thai, đã bị cấm bước vào nhà họ Lăng, Hải Linh.
Bốn năm qua, mặc dù mẹ Lăng không để cuộc sống của cô thiếu thốn thứ gì, nhưng lại không màng để ý đến cô ta nữa. Dẫu cho cuộc sống có sung sướng thế nào, mất đi danh hiệu tiểu thư nhà họ Lăng, cũng khiến cho kẻ có lòng ham hư vinh như Hải Linh khó mà chấp nhận.
Nếu như đổi lại là người khác, sẽ phải tự kiểm điểm chính mình, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm gì sai, mới có thể khiến cho bản thân không được mọi người trong nhà chào đón như vậy.
Nhưng Hải Linh không phải là loại người biết nhìn nhận lỗi lầm của mình.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn cho rằng, sở dĩ mình có kết quả như ngày hôm nay, tất cả đều do một tay Lam Duê làm nên. Nếu không phải Lam Duê bất ngờ xông vào giữa cô ta và anh Ngạo, thì cô ta đã sớm kết hôn, sinh con với anh Ngạo rồi, đâu đến nỗi bị dì đuổi ra khỏi nhà họ Lăng?
Sự đố kị điên cuồng cộng thêm sự không cam lòng, khiến bên trong con người cô ta nhốn nháo, xoắn xuýt hết lên.
Nhưng cũng bởi vì mấy năm nay bị bỏ rơi, để cô ta học được cách che giấu suy nghĩ của mình, cũng làm cho cô ta trưởng thành rất nhiều. Hải Linh biết, nếu muốn đoạt lại tất cả, nhất định phải đứng vững vàng trên gót chân của mình ở nhà họ Lăng. Hơn nữa tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào thế cô lập như trước, ở nhà họ Lăng, người có tiếng nói nhất, là Lăng lão ông, cô ta phải nghĩ ra biện pháp lấy lòng ông mới được.
Thật vất vả, cô ta mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu hơi sức mới có thể làm cho mẹ Lăng tha thứ, không nghĩ tới hôm nay vừa thay da đổi thịt đi đến biệt thự của nhà họ Lăng, người đầu tiên gặp được lại là ba đứa con hoang này. (QA: ta muốn đánh người, dám gọi cục cưng của ta là con hoang hả con mụ kia!!!!!)
Đối mặt với người hận không thể giết chết đến tận xương tủy, còn có thể làm ra dáng vẻ tươi cười, không thể không nói, Hải Linh không còn là cô gái đầu óc ngu nguội, nông cạn như ngày trước.
Người như vậy, quả thật rất khó đối phó.
"Anh Ngạo? Cô biết cha? Cô là ai?"
Ba cái miệng nhỏ nhắn đồng thanh hỏi, ba đôi mắt tròn xoe đen láy đầy vẻ tò mò.
Nụ cười trên mặt Hải Linh càng trở nên ấm áp, ngồi xổm người xuống nhìn bọn chúng với vẻ cưng chiều, giải thích: "Cô là cô của các con, các con có thể gọi cô là cô Hải Linh. Mấy năm nay cô vẫn sống một mình ở bên ngoài, cho nên các con không biết cũng là điều dễ hiểu.”
Ba đứa nhóc nghiêm túc nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó ba đứa nhìn nhau, rất ăn ý đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Liễm Dực bĩu môi khinh thường: “Con chưa từng nghe ai nói qua có người cô gọi là Hải Linh, cô kia, cô không có việc gì làm thì đừng đi nhận họ hàng bừa với bản thiếu gia, bản thiếu gia không phải là đứa bé ba tuổi!” (QA: hắc hắc, thằng bé này mấy tuổi trời =)))
Liễm Tranh đẩy trên sống mũi trơn bóng một cái, một tay ôm máy tính bảng, một tay lướt trên màn hình hơn một phút đồng hồ, cuối cùng ngẩng đầu lên, thông suốt gật đầu một cái: "A, thì ra cô chính là Hải Linh? Chính là người ban đầu hãm hại mẹ, quyến rũ cha phải không, Hải Linh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lăng? Ừm, rất tốt, mặc dù không thích cha lắm, nhưng con cũng không thể không thừa nhận, cha vẫn có khiếu thẩm mỹ, không bị người phụ nữ như thế này quyến rũ chạy mất.
À, mặc dù dáng dấp của cô cũng không quá kém, miễn cưỡng có thể giúp mẹ con xách giày, nhưng mà hãm hại mẹ là không đúng, nhất là hãm hại khi mẹ đang mang thai một đứa bé thông minh như con đây thì lại càng không đúng. Chỉ có điều cô cũng rất ngốc, rõ ràng nên biết một chút thủ đoạn tầm thường này, ngay cả lừa gạt một đứa trẻ cũng không xong, còn dám chạy đến khoe khoang với mẹ? Thật ra thì ngốc cũng không phải là lỗi của cô, chỉ là……”
"Hoá ra là như vậy!" Liễm Vũ nhanh chóng cắt đứt tràng nói lảm nhảm của Liễm Tranh, nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt, nụ cười đã trở nên cứng nhắc từ bao giờ, mềm mỏng, lễ phép cười cười: “Cô Hải Linh không nên tức giận, Liễm Tranh rất hay nói bậy, làm sao cô Hải Linh lại đi xách giày cho mẹ được?”
Liễm Vũ giải thích khiến sắc mặt của Hải Linh có hơi khá hơn một chút, vừa nhếch môi cười, còn chưa kịp bật ra thành tiếng, lời nói kế tiếp của Liễm Vũ lại khiến Hải Linh suýt chút nữa nhịn không được mà tát cho một cái.
"Nói chính xác hơn, ngay cả xách giày cho mẹ cũng không xứng. Người ở bên cạnh mẹ, ai mà chẳng thông minh, ai mà chẳng được người ta khen ngợi năng lực? Mặc dù dáng dấp của cô Hải Linh cũng không tệ, nhưng mà về mặt quyến rũ cha, để cô đi xách giày cho mẹ, chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Liễm Tranh, anh đúng là không biết ăn nói, cẩn thận cha nghe được, trở về mắng anh!”
Nói xong, Liễm Vũ còn chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, xoa xoa đầu của thằng nhóc bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang theo vẻ nghiêm nghị không cân xứng với số tuổi của thằng bé.
Cảm giác ban đầu của trẻ con rất chính xác, từ khi vừa nhìn thấy Hải Linh, ba đứa nhóc đã cảm thấy người phụ nữ trước mặt không thật lòng với bọn chúng.
Hơn nữa, nếu như thật sự có một người cô, tại sao mọi người trong nhà không ai nhắc đến?
Mặc dù nụ cười của Hải Linh rất hoàn mỹ, nội tâm che giấu khá kỹ, nhưng mà đáng tiếc, đứng ở trước mặt cô ta lại là ba đứa nhóc cực kỳ tinh quái, việc chỉnh người vân vân mây mây, bọn chúng còn lành nghề hơn ai hết.
"Chúng mày......"
Hải Linh vung tay lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ hung ác. Nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thả tay xuống, khôi phục nhịp thở còn đang phập phồng kịch liệt vì tức giận.
Không được, hiện tại cô ta tuyệt đối không thể động tay động chân với ba đứa con hoang kia, nếu như bây giờ lớn tiếng với bọn chúng, mặc dù quả thật có thể trút giận, nhưng mà lại càng bất lợi cho việc đặt chân vào ngôi nhà này, thế nên, cô ta phải nhịn xuống.
Miễn là Lam Duê không có ở đây, chẳng phải ba đứa nhóc này đều tùy cô ta xử trí hay sao?
Nghĩ đến đây, Hải Linh lại nở nụ cười ấm áp, dịu dàng nói tiếp: “Lúc ấy cô bị ma quỷ ám ảnh, cô cũng đã bị trừng phạt rồi, bây giờ dì…..chính là bà nội của các con, cũng đã tha thứ cho cô, chẳng lẽ các con lại không thể tha thứ cho cô sao? Cô…..cô thật sự biết lỗi rồi, xin lỗi, rất xin lỗi, lần này trở về cũng là vì muốn đích thân nói lời xin lỗi với chị hai!”
Ba đứa nhóc khinh bỉ nhìn lên người phụ nữ đang đóng kịch trước mặt, suýt chút nữa đã phun nước dãi ra ngoài.
Chỉ có điều, người phụ nữ trước mặt có thể đặt chân vào nhà họ Lăng lần nữa, nhất định đã được sự đồng ý của bà nội. Nếu như bọn chúng đuổi cô ta đi, không phải là sẽ có lỗi với bà nội sao?
Ai cha, được rồi, cha mẹ không có ở đây, vừa vặn bọn chúng cũng không có ai tán gẫu, coi như là có thêm một món đồ chơi đi.
Vừa nghĩ như thế, ba đứa nhóc nhanh chóng nhìn nhau, sáu con mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.
"Ưmh, được rồi, dù sao mẹ cũng không có ở đây, cô chờ mẹ về đi!”
Ba đứa nhóc mở miệng lần nữa, đồng thanh gật đầu nói.
‘Nhưng mà trước đó, cô phải ráng chờ đến khi mẹ về mới được, nếu như tự cô muốn rời khỏi, bọn con cũng hết cách! Khì khì khà khà!’
Đây là suy nghĩ của ba đứa nhóc, cũng chứng minh rằng ba đứa nó đã thu lại hết ánh mắt của mình lên những người khác, toàn bộ dồn vào người phụ nữ xấu xa dám động đến cha mẹ thân yêu của bọn chúng.
Hải Linh vội vàng gật đầu, thầm vui mừng trong lòng, rốt cuộc cô ta đã có thể trở về nhà họ Lăng một lần nữa.
Bây giờ, cô ta nhất định phải từng bước, từng bước một lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình. Cô ta nhất định phải khiến Lam Duê trả giá đắt đối với những gì đã gây nên cho cô ta. Còn có ba đứa con hoang trước mặt này, một đứa cũng không tha.
Một người lớn, ba đứa nhỏ, đứng đối diện nhau, mỗi bên đều ngập trong ý nghĩ của riêng mình, mặc dù đang tươi cười, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm giác như có thứ gì đó ngấm vào da.
Ảo giác......
~Hết Chương ~