Editor: demcodon
Đoàn người của Lữ Lương Tây bị nhốt ở khách sạn, giống như nhà tù. Nếu không phải ông ta hứa hẹn trong vòng ba ngày giao ra số tiền này, chỉ sợ cuộc sống càng trải qua khó khăn. Hơn nữa, mấy năm nay ông ta vẫn luôn được rất có danh vọng, khắp nơi được người kính trọng. Nhưng bây giờ quyên tiền còn chịu ánh mắt lạnh lùng, làm trong lòng ông ta cực kỳ khó chịu.
“Lục bán tiên, nhìn xem chuyện tốt ông làm đi! Tôi đối xử tốt với ông nhiều năm như vậy, ông chính là báo đáp tôi như thế?” Lữ Lương Tây âm u nói.
Bên cạnh còn có Hàn thị không chịu đi. Bây giờ ba Võ cũng không cho Hàn thị vào nhà, bà là không có nhà để về. Lữ Lương Tây lại nói trước mặt mọi người muốn chịu trách nhiệm, bà tự nhiên đến ở chung với Lữ Lương Tây.
“Anh Lữ, em thấy cũng không trách được Lục bán tiên. Anh không biết chứ Sở Từ này rất gian xảo. Nếu không phải nó thì em cũng không có nhà cửa, không có tiền. Còn nữa, sơn đỏ trên người em cũng là nó làm. Con bé này rất độc ác! Em ước gì nó đi chết đi!” Hàn thị nói.
“Nếu muốn nó đi chết tại sao em không ra tay? Nói đến cùng vẫn là em vô dụng!” Lữ Lương Tây đặc biệt phiền chán bà. Nhưng nghĩ bà còn chút tác dụng nên sắc mặt hơi tốt hơn: “Em cũng vậy, nhất quyết phải tham gia náo nhiệt hôm nay, chồng của mình cũng không trông coi cho tốt.”
“Em chuẩn bị ly hôn với ông Võ kia rồi!” Hàn thị không phải là đàn bà bình thường, bà cũng không thể chụi đựng được tức giận. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này quả thật bị ép đến sắp điên rồi. Bởi vậy bà nói tiếp: “Nếu em có cách đã sớm làm cho nó đi chết. Còn cần chờ đến bây giờ à? Anh lại không phải không biết, Sở Từ có tiền, cũng có chút thế lực ở huyện này. Em có thể làm sao đây?”
“Em à, mọi chuyện đã như vậy. Bất luận là nhìn vào tình cảm của chúng ta trước kia hay là mối quan hệ bây giờ, tôi nhất định sẽ dẫn em về Cảng Thành. Nhưng... con người của tôi không thích bị người chơi. Trước đó Lục bán tiên nói con bé Sở Từ này có thể sinh con trai, tôi mới muốn cưới nó. Nhưng bây giờ tôi cũng đã nhìn ra đó chính là một con hồ ly rất khôn khéo. Lữ Lương Tây tôi cũng không yên tâm cưới người phụ nữ như vậy về nhà... Nhưng nó làm tôi tổn thất một số tiền lớn như vậy, tôi không nuốt trôi được cục tức này...”
“Chuyện hôm nay ít nhiều đều là trách nhiệm của hai người. Nếu như em và Lục bán tiên có thể giải quyết Sở Từ này cho tôi, vậy những chuyện trước đó không truy cứu nữa. Nhưng nếu không giải quyết được, nhìn thấy hai người thì tôi sẽ nghĩ đến chuyện hôm nay. Tôi rất khó chịu, hiểu rõ không?” Lữ Lương Tây quái gở, chậm rãi nói.
Lục bán tiên đã tập mãi thành thói quen, mà Hàn thị lại sợ hãi.
Ý của ông Lữ là kêu bà và Lục bán tiên đi giết người? Bà thật sự là muốn Sở Từ chết, nhưng cũng không dám. Bây giờ muốn bà thật sự đi làm?
“Sao, không muốn? Vậy tôi cũng không ép, cô về nhà họ Võ của cô đi. Con trai của cô vẫn là họ Võ, Lữ Lương Tây tôi có tiền, có thân phận. Chẳng lẽ còn không tìm được người thừa kế sao?” Lữ Lương Tây lại nói.
Hàn thị nghe được những lời này kích thích một hồi: “Được! Giữ lại đứa tai họa này em cũng không yên tâm. Nhưng anh Lữ à, anh phải chuẩn bị giúp em, lỡ như bại lộ...”
“Em yên tâm, lỡ như có người biết anh lập tức đưa em đến Cảng Thành, đảm bảo em không chịu chút liên quan nào.” Lữ Lương Tây nói tiếp.
Lúc này Hàn thị lập tức hơi kích động, bà đã sớm tưởng tượng có một ngày con ranh con Sở Từ này có thể đi chết sớm, chỉ là không dám làm. Bây giờ lại có Lữ Lương Tây ở đây, bà còn sợ cái gì? Huống hồ, chỉ cần chuyện này thành công, tương lai hai đứa con trai của bà vào nhà giàu, không cần phải trải qua cuộc sống khổ cực này nữa.
“Được, anh để em suy nghĩ kỹ lại.” Hàn thị lập tức nói.