Editor: demcodon
Ngay khi Hùng Xuân sốt ruột, cũng bất chấp dung hết sức, hét to một tiếng, nấm đấm giống như mưa đá đánh qua. Trong chớp mắt nhìn năm người bị ném ra xa, một đám ôm cơ thể gào rú lên. Hai người trong số đó thậm chí còn nghiêm trọng hơn đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sau khi thoát khỏi những người đó, Hùng Xuân lập tức lao về phía Sở Từ. Nhưng còn chưa đến kịp thì đã thấy Sở Từ đột nhiên duỗi tay, dung hai ngón tay kẹp lại lưỡi dao kia. Con dao kia trực tiếp rơi khỏi tay đối phương. Ngay sau đó, một bước gió, hai người kia lại lập tức nằm dưới đất. Tiếp theo, con dao cắm ngay bên cạnh hai người, làm cho sắc mặt của hai người lập tức tái xanh, dường như muốn ngất đi.
Đột nhiên, Hùng Xuân choáng váng. Với thủ đoạn này còn cần đến gã bảo vệ à? Thẩm Dạng rốt cuộc đang nghĩ gì thế?
Đôi tay này của Sở Từ giống như gió thu cuốn hết lá vàng bắt lấy hai tên lưu manh. Tiếp theo kéo một cái bảy người xếp chồng lên nhau như ngọn núi nhỏ.
“Thuốc tê này khá mạnh, cổ tay em cũng không còn sức. Hôm khác em cũng phải nghĩ cách làm nhiều loại thuốc giấu đi, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Sở Từ bĩu môi nói.
Hùng Xuân nhếch khóe miệng: “Em à, sức lực này của em còn lớn hơn anh nữa đó!”
“Em cũng không biết tại sao, thần lực bẩm sinh.” Sở Từ híp mắt mỉm cười.
Sức lực của nguyên chủ không lớn, thuộc về loại bình thường. Nhưng đời trước nàng lại là một vị vua mạnh mẽ thật sự, cõng chín cái vạc cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, lúc trước hoàn toàn là di truyền gien chiến thần của cha. Hơn nữa luyện công phu đỉnh nhất trong nhà mới có thể tài giỏi như thế. Nhưng đời này thì khác, nàng chỉ biết khống chế sức mạnh và phát huy sức mạnh đến tối đa chứ không có nội lực. Cho nên vẫn có một số hạn chế, cũng may lúc vừa mới đến thời đại này mỗi ngày nàng phải chặt gỗ cắt cỏ tranh. Bây giờ cả ngày đều làm một số việc nặng. Cho nên sức lực mặc dù kém hơn đời trước, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
“Thật làm người ghen tỵ mà, sức mạnh này của em không dùng để đánh nhau thật đáng tiếc.” Hùng Xuân cảm khái một câu, cuối cùng nhìn mấy người nói: “Những người này phải xử lý như thế nào?”
“Hai chúng ta trước tiên bắt người về đồn công an thị trấn đi.” Sở Từ cười nói: “Anh Hùng, anh từng đi lính, lời nói có giá trị hơn em. Bọn họ có ý đồ mưu sát, nhất định phải làm người điều tra thật kỹ. Đặc biệt là kẻ chủ mưu sau lưng. Chúng ta đã có bằng chứng xác thật, sau khi điều tra xong nên bắt người lại xử lý theo phát luật, nên ngồi tù thì ngồi tù, nên bắn chết thì bắn chết, đúng không?”
“Ngược lại không đến mức bị bắn chết, nhưng sẽ ngồi tù mấy năm. Nhưng Lữ Lương Tây là kẻ có tiền. Nếu tìm luật sư giỏi và chi một số tiền biết đâu còn có thể làm những người này gánh tội thay. Cho nên em cũng đừng đặt hy vọng quá lớn.” Hùng Xuân nhíu mày, nhắc nhở một câu.
Tất nhiên Sở Từ hiểu những điều này. Nhưng chỉ là không ngờ một người quê mùa như Hùng Xuân cũng biết.
Nhưng lúc này gã nói mấy lời này trước mặt mấy tên hung thủ, hiển nhiên làm cho bọn họ bắt đầu bất an. Chỉ sợ sau đó lại chỉ ra tội của Lữ Lương Tây, nhất định sẽ dùng hết sức.
Gần đó có rất nhiều cỏ dại, Sở Từ tìm một ít cỏ khô và đan một sợi dây thừng thật dài ngay tại chỗ, cột chặt bảy người lại. Hai người một trước một sau, kéo những người này trở về. Lúc đi ngang qua thị trấn tạm thời sắp xếp mấy người này.
Chuyện Sở Từ muốn làm cũng đơn giản. Mấy ngày hôm trước đã cho người thông báo với thôn trưởng, cầm chứng minh làm hộ khẩu cho Sở Nữu Nữu ở thị trấn, chỉ là thời gian bị chậm trễ một chút. Sau khi trở về, trời đã tối.
Biệt danh Sở Nữu Nữu chắc chắn là không thể dùng, mà tên chính là Sở Từ đặt, gọi là Sở Ninh, đơn giản dễ nhớ, cũng tương đối hợp với tính cách của cô bé. Mặc kệ như thế nào, nghe qua hay hơn Sở Nữu Nữu nhiều.