Nếu biết chồng mình qua đêm với người đàn bà khác, lúc đó bạn sẽ làm gì? Đây quả là vấn đề nan giải mà Lâm phu nhân đã gặp phải.
Tối hôm đó, Lâm Như vừa chợp mắt được một lát thì cô em họ Hồ Tiểu Dương gọi điện đến. Cô nói:
“Chị, em đã nhìn thấy anh rể, hình như anh ấy ở khu hoa viên Di Tình”.
Người anh rể mà Hồ Tiểu Dương vừa nhắc đến chính là Hứa Thiếu Phong, chồng của Lâm Như, cũng chính là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân.
Lâm Như lấy làm lạ, Hứa Thiếu Phong rõ ràng đã lên tỉnh tham dự hội nghị, sao lại có thể xuất hiện ở khu hoa viên Di Tình được. Cô liền nói:
“Tiểu Dương, em đùa à, anh rể em lên tỉnh họp mấy ngày nay rồi, mai mới về cơ”.
Hồ Tiểu Dương liền nói: “Chị à, em đùa chị làm gì, em vừa tận mắt nhìn thấy Hứa Thiếu Phong xuống xe cùng với một phụ nữ trẻ, rồi cả hai người đi vào một tòa nhà”.
Chưa nghe hết câu, Lâm Như bỗng thấy toàn thân run rẩy, giống như bị sét đánh ngang tai, như cái máy tính bị ngắt điện đột ngột, toàn màn hình là một màu đen trống trải. Lâu nay, Lâm Như đã cảm thấy Hứa Thiếu Phong có quan hệ lén lút với người đàn bà khác ở bên ngoài nhưng cô vẫn không muốn tin đấy là sự thật, càng không muốn đối mặt với hiện thực phũ phàng đó. Không ngờ lớp màn cửa mỏng manh được cô dày công che chắn nay bị người em họ xé tung ra, khiến cô có cảm giác nhục nhã và xấu hổ vô cùng. Thực sự cô không biết trả lời cô em họ như thế nào, càng không biết ứng phó ra sao.
Một lúc lâu không thấy chị trả lời, Hồ Tiểu Dương cảm thấy bất an, liền hỏi:
“Chị có nghe thấy em nói gì không đấy? Chị nói gì đi chứ!”
Lúc này, Lâm Như mới hít một hơi thật dài, bình tĩnh nói: “Em đã nhìn rõ chưa, có phải là Hứa Thiếu Phong thật không?”
Hồ Tiểu Dương trả lời: “Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần âu màu xanh, chị nói xem em có nhầm không?”
Cô lại hỏi: “Thế họ vào tòa nhà nào?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Tòa nhà tầng, lô số ”.
Cô cắn môi thật chặt, một lúc lâu mới nói tiếp: “Tiểu Dương, em phải nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay không được để cho ai biết, bằng bất cứ giá nào cũng không được để cho ai biết. Anh rể em… dù sao cũng là người của chốn quan trường, tuyệt đối không thể để những chuyện linh tinh này ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp của anh ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, điều này thì chị cứ yên tâm, em nhìn thấy cũng xem như không thấy gì, dù thế nào cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài đâu, không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy đâu”.
Gác điện thoại, Lâm Như ngồi thừ ra như hóa đá. Cô không thể tin được chuyện này là thật, cũng không thể không tin chuyện này là thật. Đã bao lần cô ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữa trên áo của Hứa Thiếu Phong, đã bao nhiêu lần, một mình cô đơn độc trong căn phòng trống trải đến tận nửa đêm mới thấy chồng bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi. Rõ ràng là cô biết chồng cô có người khác nhưng lại không muốn đối mặt với hiện thực đó, càng không muốn vì thế mà mất đi cái gia đình này, cô tự lừa dối bản thân để an ủi mình rằng Hứa Thiếu Phong không thể là người như thế. Không ngờ cú điện thoại của Hồ Tiểu Dương lại khiến cô mất đi bình tĩnh, mất luôn cả sự kiềm chế vốn có. Cô không muốn tiếp tục giả vờ như không biết gì nữa, cô phải đối diện với thực tế, không thể sống mãi trong giấc mộng hư vô này nữa.
Cô vội vàng mặc quần áo, cầm lấy túi xách chuẩn bị bước ra khỏi nhà, chợt nhìn lại mới thấy hình ảnh mình trong gương với bộ dạng đầu tóc rối bù, cô lại vội bỏ túi xuống, đi vào nhà vệ sinh, vội vàng chải lại đầu tóc, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt trong gương thật đáng thương, thật giống người thiếu phụ oan uổng bị bỏ rơi, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác đau đớn không nói nên lời. Đã từng có thời cô là một bông hoa của ngành Y tế toàn thành phố, đã có biết bao nhiêu gã si tình xếp hàng cầu hôn cô, vậy mà cô lại chọn một anh nhân viên Nhà nước là Hứa Thiếu Phong. Lý do rất đơn giản, cái cô nhìn thấy ở anh chính là sự hài hước lạc quan và tinh thần cầu tiến mà những người khác không có được. Vậy mà, không ngờ được rằng, địa vị xã hội ngày càng cao, quyền lực trong tay ngày càng lớn thì tính cách Hứa Thiếu Phong cũng thay đổi từ lúc nào không hay, để tới mức như ngày hôm nay.
Lâm Như tức tốc xuống lầu, lao thẳng ra đường, vội vã bắt một chiếc taxi, chạy thẳng hướng khu hoa viên Di Tình. Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: nhất định phải tìm cho ra con hồ ly tinh ấy là ai? Cô nhất định không cho phép người đàn bà này cướp đi hạnh phúc của mình, càng không cho phép Hứa Thiếu Phong vì người đàn bà đó mà hủy hoại cả tiền đồ. Cô đột nhiên tỉnh táo nhận ra một chân lý nếu quá khoan dung độ lượng đối với một người đàn ông thì cũng đồng nghĩa với việc phóng túng cho hành vi của người đó.
Ánh đèn hai bên đường sáng trưng trong đêm tối, ánh đèn neon nhấp nháy tô điểm cho những toà nhà chung cư xa gần khiến chúng trở nên huyền ảo, tăng thêm nét hoa lệ làm say đắm lòng người trong thành phố Hải Tân hào hoa này. Nhưng lúc này trong mắt Lâm Như, cảnh đêm tối hoa lệ này không biết đang ẩn chứa bao cảnh vui buồn, ly hợp của bao gia đình và đang “tác thành” cho sự vụng trộm của bao cặp tình nhân? Ánh đèn rực rỡ này phải chăng đã khơi dậy sự đa tình trong người đàn ông, và khiến họ quên đường về?
Taxi rẽ qua bảy, tám ngõ, cuối cùng cũng đến khu hoa viên Di Tình. Tài xế hỏi cô muốn đến toà nhà nào, Lâm Như đáp lô số , toà nhà tầng. Người lái xe quen đường nên nhanh chóng đưa cô đến trước toà nhà tầng, sau đó dừng xe và nói với cô là đã đến nơi. Lâm Như trả tiền, nhẹ nhàng xuống xe, đi đến lô số , nhìn quanh xem xét một lượt. Cô giật mình: lối vào nhà được lắp cửa chống trộm, người ngoài không thể vào được.
Cô thừ người nghĩ ngợi hồi lâu, mình vào được thì cũng làm gì được chứ? Toà nhà lớn thế này, làm sao biết được Hứa Thiếu Phong ở tầng nào, phòng nào? Mình không thể gõ cửa từng phòng để hỏi được?
Khu này rất yên tĩnh, có những con đường nhỏ rợp bóng cây, còn có cả nhà thuỷ sinh nhân tạo. Cô bước chầm chậm lên bậc thang và ngồi xuống. Ánh trăng rọi qua vòm lá tạo thành những vết loang lổ trên mặt đất, những con ve sầu nấp trong bụi cây không ngừng kêu ve ve, nhưng đối diện với toà nhà cao sừng sững trước mặt với hàng ngàn khung cửa sổ hoặc sáng hoặc tối kia, cô lại không biết nơi người đàn ông của mình đang ở, càng không biết người đàn bà đang bên cạnh chồng mình là ai. Chỉ vừa nghĩ tới người đàn ông mình yêu thương đang tay trong tay với một người đàn bà khác, tim cô như bị ngàn vạn mũi dao khía vào làm nhói đau, rồi cứ thế nỗi đau từ tim lan ra khắp cả người. Lòng cô trào lên nỗi uất hận, những muốn xông vào phòng bọn họ để lại vài vết rạch căm thù trên khuôn mặt kẻ vô liêm sỉ kia, hay mang theo bình axít để hất vào mặt người đàn bà đó, làm cho cô ta vĩnh viễn không thể nhìn thấy ai được nữa.
Ve sầu vẫn không ngừng kêu da diết, cô lại không biết mình nên làm gì lúc này, đầu óc cô quay cuồng. Cô chợt nghĩ: mình cứ ngồi ôm cây đợi thỏ thế này cho tới lúc Hứa Thiếu Phong xuống, xem anh ta còn mặt mũi nào nhìn mình không? Ngay sau đó, cô lại nghĩ trái tim anh ta đã rời xa mình rồi, mình níu kéo anh ta thì có ích gì cơ chứ?
Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, cô thấy toàn thân mệt mỏi, ngọn lửa bừng bừng trong cô cũng dần nguội từ bao giờ, cũng chẳng còn cảm giác nổi giận đùng đùng như trước nữa. Sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên cô tự hỏi, rốt cuộc mình muốn có kết quả như thế nào đây? Nếu muốn ly hôn với Hứa Tiểu Phong thì đây là cơ hội tốt nhất để cô nắm đằng chuôi, còn nếu không muốn ly hôn, giữ lại cái gia đình này thì quyết không được xông vào căn phòng kia để đánh ghen, cũng không thể chờ ở đây khiến anh ta khó xử. Nếu như muốn ép Tiểu Phong vào đường chết thì chỉ còn cách chặn đường lui của anh ta mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Như đột nhiên bừng tỉnh và hiểu ra vấn đề, may mà mình không biết anh ta ở phòng nào, may mà mình không vào; nếu cứ mất bình tĩnh như lúc nãy mà xông vào, bắt gặp anh ta cùng với người đàn bà kia đang ân ái trên giường thì kết quả chỉ là huỷ hoại gia đình của mình, và tác thành cho hạnh phúc của họ mà thôi.
Cô nghĩ ngay đến câu chuyện đọc được trước đó ít lâu. Người vợ về nhà nhìn thấy chồng mình đang trên giường cùng người đàn bà khác. Người vợ đã không làm ầm ĩ lên như những người đàn bà khác khác mà lặng lẽ vào bếp nấu hai bát canh trứng mang đến trước mặt hai người rồi nói: “Hai người vất vả quá, ăn bát canh trứng này đi cho bổ”. Người chồng cảm thấy có lỗi với người vợ của mình nên chấm dứt việc ngoại tình, còn người phụ nữ kia thấy bản thân có lỗi khi làm tổn thương vợ của tình nhân, tự nguyện rút lui. Từ đó hai vợ chồng họ lại hoà hợp với nhau như thuở ban đầu. Lâm Như vô cùng kinh ngạc sau khi đọc xong câu chuyện, cô nghĩ rằng người phụ nữ mà có tấm lòng rộng lượng như vậy thật quá vĩ đại, cô ấy không chỉ là người tốt bụng, thông minh mà còn biết nhìn xa trông rộng. Nếu đổi lại là người đàn bà khác thì chắc chắn sự việc sẽ đi đến bước đường cùng mà không thể cứu vãn nổi. Xem ra một người phụ nữ thông minh thì nên mắt nhắm mắt mở, chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch nhất thế giới mới nhìn bằng cả hai con mắt.
Giờ phút này, vấn đề cô đang phải đối mặt cũng gần giống vấn đề người phụ nữ trong truyện từng gặp phải, cô đã hiểu ra cách làm không đồng nhất có thể sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau. Cô biết, cách giải quyết khác nhau có thể sẽ dẫn tới những kết quả khác nhau. Mấu chốt của vấn đề bây giờ không phải là làm thế nào để Hứa Thiếu Phong phải mất mặt, cũng không phải làm thế nào để người đàn bà kia phải xấu hổ mà là phải nghĩ cách để lấy lại trái tim của Hứa Thiếu Phong, phải nghĩ cách làm cho rõ người đàn bà kia là ai, sau đó làm cho cô ta phải tự rời xa chồng mình.
Nghĩ đến đây, chợt cô muốn gọi điện thoại cho Thiếu Phong, xem anh ta rốt cuộc đang làm gì? Hay phải chăng bản thân cô đang trách nhầm anh ấy?
Điện thoại đã kết nối nhưng phải mất vài hồi chuông Thiếu Phong mới bắt máy: “Alo! Muộn thế này mình còn gọi điện thoại, có việc gì không?”
Nghe giọng nói của chồng, cô cảm thấy có gì khuất tất, giọng nói ngắt quãng, còn thể hiện sự khó chịu. Lòng cô trở nên nguội lạnh nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Em không ngủ được, gọi xem mình đã ngủ chưa?”
“Tôi tắm xong là ngủ luôn, mình cũng ngủ đi, mai tôi về Hải Tân rồi’’.
Cô nói: “Em đợi mình’’.
“Được rồi, chúc ngủ ngon!’’ Hứa Thiếu Phong nói xong liền tắt máy.
Di động trong tay Lâm Như chỉ còn lại tiếng tút dài. Âm thanh đó như một con dao cùn, cứ cứa mãi vào tim cô, mà nhát dao nào cũng rỉ máu.
Cô đang ngồi ngẩn ra thì tiếng di động vang lên báo có cuộc gọi đến, cứ nghĩ là Thiếu Phong gọi lại khiến lòng cô ấm lại, vội vàng lần tìm điện thoại trong túi xách, nhìn xuống mới biết hoá ra là em họ Hồ Tiểu Dương gọi.
“Chị à, có phải chị đang đi bắt kẻ gian rồi không?’’
Lâm Như bực bội đáp: “Em nói nhảm gì thế? Khó nghe quá đi, chị ra ngoài mua chút đồ thôi”.
“Em đang đợi trước cửa nhà chị nhưng không vào được”.
“Em đợi lát, chị về ngay đây!”
Đã sửa bởi Hoa Y Linh lúc .., :.
Tìm kiếm với từ khoá: .., : Hoa Y Linh Thành viên tích cực Ngày tham gia: .., :
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm: .
Tài sản riêng:
Re: [Hiện đại] Vợ Quan - Đường Đạt Thiên - Điểm: Không khống chế nổi sức mê hoặc của Trần Tư Tư, Hứa Thiếu Phong liền lên kế hoạch nói dối Lâm Như ngày mai mới về Hải Tân và lén lút tới nhà Trần Tư Tư.
Nói chuyện với Lâm Như xong, Hứa Thiếu Phong liền vất cái điện thoại di động lên giường, sợ có người gọi tới làm phiền, anh ta lại nhoài người với tay ra lấy cái máy, ấn vào nút tắt.
Vừa nãy Thiếu Phong đang cùng Trần Tư Tư ân ái trên giường. Việc trên giường thì không giống với công việc hàng ngày chút nào, mặc dù mệt đến nỗi tưởng chừng tắc thở, toàn thân đầy mồ hôi nhưng lại có thể tìm thấy niềm khoái lạc mà những lúc làm việc khác không sao có được, cho nên anh luôn cam tâm tình nguyện mỗi khi lên giường với Tư Tư.
Thiếu Phong và Tư Tư đã qua lại hai, ba năm nay, càng ngày mối quan hệ đó lại càng trở nên tốt đẹp. Nguyên do chính là ngoài tuổi trẻ và sắc đẹp, Trần Tư Tư còn có sức quyết rũ chết người từ hình thể. Tư Tư là giáo viên dạy yoga, ngôn ngữ cơ thể cực kỳ phong phú, điêu luyện, cô ta có thể thực hiện được những động tác có độ khó cao mà người thường không làm được, điều này đã mở rộng tầm mắt cho Thiếu Phong, khiến Thiếu Phong thấy nàng quyến rũ vô cùng và thấy cực kỳ hưng phấn khi được ở gần nàng. Đương nhiên việc tốt như vậy làm gì có chuyện miễn phí, bạn phải đăng ký tham gia lớp học yoga của cô ấy, rồi còn phải nộp tiền học phí, huống chi đây lại là lớp phụ đạo riêng, mà còn là hình thức phụ đạo tiếp xúc thân thể, chắc chắn chi phí phải trả không hề ít ỏi. Điều này lại có liên quan đến một mặt khác của vấn đề, đó là mối quan hệ giữa tình cảm và đầu tư. Đặc biệt khi đó là tình cảm giữa người đàn ông có quyền thế với người đàn bà có sắc, có tài thì càng cần phải bỏ vốn đầu tư. Tuy Thiếu Phong chưa từng tặng Tư Tư vàng bạc châu báu nhưng đổi lại, anh đã dựa vào quyền thế của mình mang lại cho cô không ít cơ hội làm giàu. Đó là lý do khiến cô được sở hữu cả một căn hộ và một chiếc xe hơi sang trọng. Nhờ vậy mà cùng với sự gia tăng mức độ đầu tư và cơ hội giao lưu cơ thể, tình cảm của hai người ngày càng trở nên sâu đậm.
Có lúc Hứa Thiếu Phong cũng tự trách mình, cảm thấy làm như vậy là không phải với Lâm Như. Thế nhưng, tự trách thì tự trách, cứ nhận được điện thoại của Trần Tư Tư là anh ta lại thấy kích động và ham muốn. Tình cảm vốn là vậy, có lúc vô cùng phức tạp, tuy quan hệ vợ chồng của họ rất tốt đẹp nhưng dù có tốt đẹp đến mấy thì từng ấy thời gian chung sống với nhau cũng không có gì mới mẻ nữa, huống hồ hai người đã kết hôn được gần năm rồi, cho dù có đẹp như Dương Quý Phi thì nhan sắc cũng tàn phai, tình cảm cũng phai nhạt dần. Lâu lắm rồi Hứa Thiếu Phong không còn cảm thấy rung động trước vợ mình nữa, mỗi lần hai vợ chồng ân ái cũng chỉ làm chiếu lệ, máy móc, chẳng có gì là vui thú. Điều này khiến Hứa Thiếu Phong rất lo sợ và luôn tự hỏi hay mình mắc bệnh gì? Gặp Trần Tư Tư anh mới biết mình chẳng bị bệnh gì cả, vấn đề mà anh gặp phải chính là tình cảm giữa anh và Lâm Như đã hết. Khi được Trần Tư Tư nhóm lên ngọn lửa dục vọng, anh ta như được quay lại những năm tháng tuổi trẻ và đến lúc đó mới thực sự tin rằng đời người có mùa xuân thứ hai. Mà mùa xuân thứ hai này lại còn mãnh liệt hơn mùa xuân đầu tiên gấp nhiều lần.
Lần này, Hứa Thiếu Phong lên tỉnh họp, cuộc họp bế mạc đúng vào thứ sáu, lại vừa hay Trần Tư Tư gọi điện nói rất nhớ anh. Không khống chế nổi sức mê hoặc của Trần Tư Tư, Hứa Thiếu Phong liền lên kế hoạch nói dối Lâm Như ngày mai mới về Hải Tân và lén lút tới nhà Trần Tư Tư.
Từ lâu Hứa Thiếu Phong đã coi nhà Trần Tư Tư là ngôi nhà thứ hai của mình. Anh ta không biết nên gọi Tư Tư là nhân tình hay là vợ hai, nhưng dù sao, đó cũng là mối quan hệ khiến anh ta cảm thấy rất hài lòng. Ngay từ đầu anh ta đã đả thông tư tưởng cho Trần Tư Tư rằng: cho dù quan hệ của hai người có sâu sắc tới đâu, anh cũng sẽ không bao giờ ly hôn với vợ. Vì anh biết, chốn quan trường tối kỵ việc ly hôn. Một ông quan chức thực sự thành công trong chốn quan trường có thể lén lút tìm nhân tình, âm thầm bao vợ bé nhưng không thể ly hôn. Cho dù quan hệ vợ chồng chẳng ra gì cũng không thể ly hôn. Ly hôn, dù ai đúng ai sai thì dư luận cũng đứng về phía kẻ yếu, đều đồng thanh lên tiếng đổ trách nhiệm cho kẻ làm quan, chẳng phải Trần Thế Mỹ cũng vì chuyện đó mà để mất chiếc ghế vào tay người khác đó sao, chắc chắn việc ly hôn sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực tới tiền đồ chính trị của một người có chức quyền. Nếu giải quyết êm thấm còn có hi vọng giữ được chức vụ hiện tại, còn nếu sự việc bị thổi phồng lên thì khó mà bảo toàn được chức vụ. Vậy nên Trần Tư Tư cũng không bao giờ đề cập tới chuyện ly hôn của Hứa Thiếu Phong, mà anh cũng chẳng bao giờ nói đến chuyện kết hôn với Trần Tư Tư. Cả hai người đều hiểu rất rõ rằng chỉ cần hợp thức hóa quan hệ của họ, không chừng đến mối quan hệ được hợp thức hóa cũng chẳng giữ nổi, nếu Hứa Thiếu Phong không mất chức thì họ cũng phải chia tay.
Vì đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý nên khi ở bên nhau họ thực sự cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi họ cũng đang rất vui vẻ. Hứa Thiếu Phong và Trần Tư Tư đang dùng cơ thể để thực hiện một động tác rất khó, vào đúng lúc hai người như đang hòa vào làm một thì điện thoại của Hứa Thiếu Phong đổ chuông. Anh ta không thể không dừng lại để nghe máy. Cầm điện thoại lên nhìn thấy cuộc gọi của vợ, Hứa Thiếu Phong bỗng giật mình, muộn thế này còn gọi làm gì? Đã gọi đến rồi thì không thể không nghe. Nếu tắt máy thì lại bị nghi ngờ đang làm gì khuất tất. Khi tâm trạng trở lại bình tĩnh, Hứa Thiếu Phong nói với Trần Tư Tư không được lên tiếng khi anh ta nghe điện thoại. Nói xong ấn vào phím nghe, trong điện thoại là tiếng của Lâm Như. Qua điện thoại, Hứa Thiếu Phong nghe thấy giọng điệu quen thuộc, cảm nhận được cảm giác bất an của Lâm Như đối với anh. Đúng lúc đó, Trần Tư Tư xoay người về phía anh, ghé tai vào điện thoại. Hứa Thiếu Phong rất muốn đẩy cô ta ra nhưng lại sợ gây tiếng động khiến Lâm Như nghi ngờ nên đành thôi.
Khi Hứa Thiếu Phong vội vàng kết thúc cuộc điện thoại, gác máy, Trần Tư Tư chui vào lòng anh như một con mèo con, khe khẽ hỏi:
“Ai thế anh? Nửa đêm rồi mà sao vẫn còn quan tâm đến anh thế”.
Hứa Thiếu Phong rất ghét việc Trần Tư Tư hỏi này hỏi nọ. Cái đáng hỏi thì hãy hỏi, cái không đáng hỏi thì đừng có hỏi. Nhất là khi Hứa Thiếu Phong nghe điện thoại, Trần Tư Tư cứ thích ghé tai nghe cùng, điều này khiến anh ta rất khó chịu. Anh ta định cằn nhằn vài câu nhưng nhìn thấy Trần Tư Tư cong mông lại đáng yêu như một chú cún con, miệng phả ra làn hơi ấm nóng, phủ cả hương thơm lên mặt mình thì mọi tức giận như tan biến đâu hết. Lại nhớ lại trong động tác rất khó vừa rồi cô đã tập trung thế nào, biểu diễn nghệ thuật ra sao thì không chỉ mọi tức giận tan biến mà còn khiến anh cảm thấy yêu thương cô hơn bao giờ hết, liền ôm cô vào lòng vỗ về:
“Còn ai được nữa? Bà vợ già ở nhà chứ ai”.
Trần Tư Tư nói: “Muộn thế này, là chị ấy gọi để lo lắng cho anh hay đang nghi ngờ anh thế?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Vợ chồng già rồi, còn gì nữa mà nghi ngờ?”
Miệng thì nói thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ: con người này nhạy cảm thật, chẳng gì qua mắt được cô ta. Vừa rồi nghe giọng của Lâm Như, Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Như đã nghe được gì hay cảm thấy điều gì sao? Hứa Thiếu Phong thực sự không muốn làm tổn thương vợ, càng không muốn vì chuyện này mà gia đình tan vỡ.
Trần Tư Tư giả lả cười: “Miệng anh nói một đằng, nhưng bụng lại nghĩ một nẻo. Em thấy anh vừa nhận được điện thoại của chị ấy đã hồn bay phách lạc rồi”.
Hứa Thiếu Phong lúng túng nói: “Việc chẳng có gì, sao anh phải lo lắng chứ?”
Trần Tư Tư đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, kéo thân dưới của Hứa Thiếu Phong sát lại, vừa cười vừa nói: “Còn nói là không có sao, nhìn đã biết anh đang nghĩ ngợi rồi”.
Hứa Thiếu Phong kéo chăn mỏng phủ lên thân dưới, cười mà nói: “Quỷ sứ ạ! Đây là đâu với đâu?”
Trần Tư Tư nói: “Đây gọi là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” (Cửa thành mất lửa, tai họa đổ vào ao cá).
Hứa Thiếu Phong cười gượng gạo và nói: “Em đúng là chỉ thấy cây mà không thấy rừng”.
Trần Tư Tư đưa mắt nguýt một cái rồi nói: “Anh đừng có làu bàu, em hỏi anh, có phải chị ấy nghi ngờ chúng ta rồi không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Không phải vậy đâu. Nhưng có thể cô ấy đoán ra anh ngoại tình”.
Trần Tư Tư lại nói: “Anh để chị ấy nắm được đằng chuôi rồi đúng không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nắm được đằng chuôi gì chứ? Lâu lắm rồi anh không nộp thuế cho cô ấy, cô ấy không nghi ngờ mới là lạ”.
Trần Tư Tư nói: “Hóa ra là vậy. Chị ấy không đòi hỏi sao?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Cô ấy chưa kịp đòi hỏi anh đã vờ say khướt rồi, có cơ hội đâu mà đòi hỏi? Gần đây tin nhắn điện thoại chẳng đang lan truyền năm điều cấm kỵ hay sao: Cấm ngủ với người đẹp để hưng phấn tới chết! Cấm ngủ với thanh nữ để hồn xiêu phách lạc! Cấm ngủ với vũ nữ để xót ruột tới chết! Cấm ngủ với tiểu thư để lao lực tới chết! Cấm ngủ với bà xã cả đêm giả chết! Anh đã cấm được ba điều, chỉ giữ lại hai điều”.
Trần Tư Tư bật cười, vừa cười vừa dí ngón tay vào chóp mũi Hứa Thiếu Phong: “Thiếu Phong, anh thật vui tính, thật đáng yêu quá”.
Hứa Thiếu Phong cũng vui lây: “Còn nói là vui tính sao, em tưởng giả chết dễ lắm à?”
Trần Tư Tư cười lớn, vừa cười vừa nói: “Thật không ngờ anh còn có bản lĩnh đó nữa”.
Hứa Thiếu Phong cũng cười: “Đâu có. Em cũng biết mà, thuế má anh nộp cho em hết cả, còn gì nữa đâu mà nộp, không nộp nổi thì phải giả chết chứ sao”.
Trần Tư Tư đột nhiên ôm lấy Hứa Thiếu Phong trong lòng tràn đầy yêu thương: “Anh cứ nhất thiết phải khổ sở như vậy sao? Nếu anh không còn yêu chị ấy nữa thì ly hôn đi, như thế cũng là giải thoát cho chị ấy, đời người ngắn ngủi có mấy chục năm thôi, sao phải tàn nhẫn với bản thân mình như thế? Anh từng nói không muốn để em tham dự vào chuyện gia đình anh, em làm được rồi, chưa bao giờ em nói với anh chuyện ly hôn. Nhưng nếu thực sự anh không thể sống chung với chị ấy nữa, anh không phải gò ép bản thân làm gì, anh ly hôn rồi, chúng mình sẽ sống với nhau, em nghĩ chắc chắn chúng mình sẽ rất hạnh phúc”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, không phải anh không muốn lấy em, muốn lắm chứ. Nói thật lòng, sao anh lại không vui khi có một mỹ nhân như em luôn ở bên cạnh chứ? Nhưng vấn đề không hề đơn giản như thế. Làm người trong chốn quan trường tối kỵ điều gì? Đó là ly hôn vợ. Em xem đấy, trong giới quan trường có mấy người ly hôn? Ly hôn rồi, được mấy người cảm thấy hài lòng? May ra thì quay lại vạch xuất phát lúc đầu, không may thì mất tất cả những gì đang có. Nếu anh ly hôn thật, quyền lực trong tay mất đi, chẳng còn gì cả, liệu chúng ta có còn hạnh phúc được không?”
Trần Tư Tư nói: “Em chẳng cần, chỉ cần được ở bên anh, thế là em thấy hạnh phúc rồi”.
Trong đầu Hứa Thiếu Phong lại nghĩ: Cho dù điều cô ấy nói là thật hay giả thì nghe cũng thật dễ chịu, anh liền ôm chặt lấy Trần Tư Tư nói: “Đồ ngốc, đừng ăn nói ngốc nghếch nữa, chúng ta cứ như bây giờ là tốt lắm rồi, quen nhau lâu rồi mà tình cảm lúc nào cũng như mới, lại còn luôn được bên nhau nữa”.
Trần Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Em thật không hiểu nổi giới quan chức các anh, tại sao có thể tự do có nhân tình, có thể tới phòng mát xa hay karaoke làm này làm nọ mà lại không thể ly hôn được? Quyền lợi chính đáng bị tước đoạt, những thứ chẳng chính đáng thì lại quá tự do thoải mái”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ai nói bọn anh được tự do có nhân tình, làm nọ làm kia? Chẳng qua đều là giấu giếm vụng trộm, mà đã là việc giấu giếm vụng trộm, dân không tố cáo thì không bị truy cứu, chẳng may Phòng Tổ chức Kỷ luật mà biết thì nguy to, sẽ bị xử lý đến nơi đến chốn. Em đúng là… cái đầu thì nhỏ bé mà toàn chứa những điều kỳ quái thôi”.
Trần Tư Tư vừa cười vừa nói: “Đúng là có kinh nghiệm thật đấy, các anh làm quan cũng chẳng dễ dàng gì, người thì mệt mỏi chết được, lòng dạ thì hẹp hòi chết được, đầu óc thì đần độn chết được, gan mật thì bé chết được, tửu lượng thì thấp chết được, khả năng tình dục lúc yếu thì xấu hổ chết được, khi mạnh thì dễ chịu chết được…!”
Trần Tư Tư còn chưa nói xong, Hứa Thiếu Phong đã không nhịn được liền phá lên cười.
Trần Tư Tư cười nói: “Xem em làm anh vui chưa kìa, có phải em nói trúng tim đen anh rồi không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi, hóa ra là định công kích anh sao?” Nói xong liền kéo chân Tư Tư lại cù. Trần Tư Tư vốn có máu buồn ở gan bàn chân, vừa bị đụng chạm, toàn thân tự nhiên uốn éo, cười vang khắp phòng, vừa xin tha vừa dùng chân còn lại đạp Hứa Thiếu Phong. Một cách rất tự nhiên, Trần Tư Tư để lộ bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể người đàn bà trước mặt Hứa Thiếu Phong khiến anh ta chợt thấy lòng rộn lên, bỏ cả trò cù bàn chân mà đi luôn vào việc chính.
Vậy là, đôi nhân tình lại tiếp tục hưởng lạc.
Cũng có lúc Hứa Thiếu Phong nghĩ, ở bên Trần Tư Tư anh không chỉ tìm được niềm vui thể xác mà tinh thần lúc nào cũng thấy thoải mái, điều này Lâm Như vợ anh không thể làm được. Nếu về nhà mà cũng được thoái mái, vui vẻ như thế, có lẽ anh cũng không đi xa tới mức này.