Hứa Thiếu Phong đọc xong thư, nước mắt đã ướt nhòa hai mắt.
Anh không hề muốn lau đi, cứ để nó theo hai gò má chảy xuống, trong lòng trào lên một nỗi buồn vô hạn, hối hận xen lẫn buồn rầu, cảm động xen lẫn tuyệt vọng. Rất nhiều cảm xúc trước đây chưa từng diễn ra giờ nó lại cùng lúc xuất hiện trong anh. Thiếu Phong ngồi đó cho đến tận đêm khuya mà không nói lời nào.
Chủ nhật vừa rồi, Vương Chính Tài gọi điện mời Hứa Thiếu Phong đi uống rượu, nói chỉ có hai người, ngoài ra thì chẳng có ai khác nữa.
Hứa Thiếu Phong đồng ý đi, từ khi lên chức Phó Cục trưởng, Vương Chính Tài không hề quên ơn anh, lần trước cả Vương Chính Tài và Đào Nhiên đều mang quà đến biếu anh, bất luận là có ý cảm ơn hay là để an ủi, anh cũng đều chấp thuận. Trong cái xã hội bạc bẽo này, con người đối xử được như thế quả là rất ít.
Cuộc nhậu chỉ có hai người đàn ông, Vương Chính Tài đã nói với anh, Trương Minh Hoa đã mời Ban Kiểm toán thành phố về làm công tác kiểm kê lại tài sản. Ý của Vương Chính Tài là, có cần phải để ý đến phòng làm việc, cậu ta sẽ nói giúp cho. Hứa Thiếu Phong vừa cười vừa lắc đầu nói: “Không cần đâu, cứ để họ kiểm tra. Hứa Thiếu Phong biết rõ, rất nhiều vị lãnh đạo, trước khi sắp về hưu sẽ bị người khác điều tra. Người điều tra họ không ai khác chính là kẻ đối đầu với ông ấy, là người hiểu ông ấy nhất, khi ông ấy đi rồi, cấp dưới của ông ấy nắm quyền trong tay sẽ lật lại những sơ hở của ông ấy trong quá trình đương nhiệm, tìm ra chứng cứ thì gọi người đến bắt ông ấy ngay, bất luận ông ấy trốn ở đâu, chạy đến nơi nào cũng bị bọn họ tìm thấy.
Những việc như thế không còn gì lạ, trên báo chí nói đầy lên. Nào là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Tỉnh trong thời gian đương nhiệm buôn bán trao đổi với bên ngoài, nào là mỗi kỳ nhậm chức Chủ tịch, Phó Chủ tịch ở một địa phương nào đó tham ô bao nhiêu tiền… Những vị thamquanđó bị lật đổ không phải vào lúc ông ấy đương nhiệm mà vào khi ông ấy đã lùi về tuyến sau. Chẳng hạn như vào Quốc vụ Viện hoặc Phòng Hiệp thương Chính trị đảm nhận các chức vụ đơn giản, trong tay không còn quyền lực nữa, lúc đó mới bị đối thủ công kích. Rất nhiều vụ án lớn đã xảy ra như thế.
Hứa Thiếu Phong hiểu rõ, Trương Minh Hoa điều tra sổ sách thực chất là muốn tìm ra sơ hở của anh, sau đó dùng nó làm bằng chứng để lật đổ anh. Những người làm sổ sách đều là tay chân của anh, điều đó khiến anh không lo lắm. Hơn nữa, Hứa Thiếu Phong cũng nắm rõ được những sổ sách của mình. Từ trước đến giờ anh chưa từng làm sai điều gì trong sổ sách, có muốn điều tra cũng chẳng có thứ gì, vấn đề chỉ ở chỗ việc nhận thầu công trình, việc mua dụng cụ thể dục thể thao đều từng qua tay Lâm Như và Trần Tư Tư, không biết có bị lộ ra vấn đề gì không?
Hứa Thiếu Phong muốn nhắc nhở Vương Chính Tài một chút. Cứ nghĩ mãi cuối cùng lại không nói. Im lặng không phải lúc nào cũng là vàng, ít nói không biết chừng lại là thông minh, người nói nhiều nhất định là ngu ngốc, trừ phi đó là phát thanh viên hoặc hướng dẫn viên du lịch. Không dặn dò có lẽ lại bình yên, dặn dò rồi không chừng lại thực sự lộ ra vấn đề gì. Ai có thể dám khẳng định đằng sau ý tốt của Vương Chính Tài không hề có mục đích gì khác? Ngày xưa không phải anh ta đối với Trương Minh Hoa luôn mập mờ nước đôi, gió chiều nào xoay chiều ấy sao, bây giờ khi Trương Minh Hoa lên chức Cục trưởng, cậu ta làm Phó Cục trưởng, nghe nóiquanhệ giữa hai người họ đột nhiên trở nên tốt đẹp vô cùng. Vạn vật biến đổi, con người cũng đang thay đổi, chỉ có chung lợi ích chứ không có kẻ thù hay bạn bè mãi mãi. Không nên có lòng dạ hại người nhưng cũng không được thiếu con mắt phòng người, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng một chút.
Thời gian thấm thoắt đã đến tháng sáu, Ban Hiệp thương Chính trị thành phố Hải Tân cùng Ủy ban Hiệp thương Chính trị các thành phố Thâm Quyến, Ngu Châu, Đông Quản, ThiệuQuantổ chức hoạt động giao lưu hiệp chính ngũ vùng, giống như họ hàng đến thăm viếng nhau. Qua lại giao lưu cũng tốt, Hứa Thiếu Phong được cùng đoàn lãnh đạo của thành phố Hải Tân đi giao lưu. Đi tuyến Ngu Châu, đến ThiệuQuanđã là ngày thứ tám, ngày đầu tiên họ thăm trong thành phố, ngày thứ hai họ đến Tào Khê, ở lại đó khảo sát chất lượng của suối nước nóng. Mọi người hết sức vui mừng đi khảo sát và thăm thú, một mình Hứa Thiếu Phong chuồn đến chùa Hoa Nam. Anh muốn đi một mình để hỏi Phật xem cái mất đi rồi, liệu còn lấy lại được nữa không?
Đi vào cửa núi, đứng trước đình Lục Tổ, Hứa Thiếu Phong không khỏi bùi ngùi. Mấy tháng trước, khi cùng Trần Tư Tư đến đây chơi, anh thật vô cùng hạnh phúc. Lúc đó, anh đắc ý, còn muốn tranh cử chức Phó Thị trưởng thành phố, không ngờ mấy tháng sau, chức vụ mất, người đẹp cũng đi rồi, nước chảy hoa trôi mất, trời trên chốn nhân gian, không khỏi cảm thấy chua xót. Sự chênh lệch quá lớn khiến Hứa Thiếu Phong cảm thấy cuộc đời không thể nào dự liệu trước được, nhớ lại mấy nghìn năm trước đây, Tô Đông Pha tuổi bị bãi miễn chức vụ, trên đường tới Nam Thiên Ngu Châu, ông ấy cũng từng đứng rất lâu trước đình Lục Tổ, gió nhẹ làm bay mái tóc đã ngả màu trắng của ông, đột nhiên nước mắt lã chã rơi. Hơn nửa cuộc đời trôi qua, tài nghệ thuộc hàng đầu trong thiên hạ, đến cuối cùng hỏi rằng mất cái gì và đạt được gì?
Lật lại lịch sử Trung Quốc, chốnquantrường thật khó lường, ai cũng bảo là bẩn, nhưng chẳng ai là không muốn bước chân vào cả. Ngay cả Tô Đông Pha còn không ngoại lệ, huống chi người khác? Cho nên, khi Đông Pha vào điện, nhìn thấy xác Lục Tổ trong lớp sơn, thần sắc an nhàn, an tọa trong tháp, không khỏi bùi ngùi nói: "Tại sao tôi lại muốn tham kiến Tổ sư? Là vì muốn nhận ra “bộ mặt thực sự” của mình. Tổ sư ung dung ngồi đó, như là đang hỏi về sự tâm đắc tu đạo một đời của tôi. Tôi vô cùng khâm phục hòa thượng Ngu Minh, được Lục Tổ đích thân chỉ điểm, từ đó ngộ đạo. Những bậc tiền sinh ba đời trước của tôi đều là người nhà Phật, chỉ tiếc là tôi đã sai có một bước thôi, rơi vào chốn bụi trần, dẫn đến kiếp nạn này. Hôm nay tôi cúi mình bái lạy trước mặt Tổ sư, không khỏi nước mắt tuôn rơi. Tôi muốn dùng nước suối trong mát ở đình tổ Tào Khê này, rửa sạch những vương vấn với cõi trần tục này". Đông Pha ngập tràn cảm xúc, mang tất cả những gì mình nghĩ, xuất khẩu thành thơ, trở thành những câu thơ lưu truyền thiên cổ:
Hội hà kiến tổ sư, yếu thức bản lai diện.
Đình đình tháp trung nhân, vấn ngã hà sở kiến?
Khả liên minh thượng tọa, vạn pháp liễu nhất điện.
Ẩm thủy ký tự tri, chỉ nguyệt vô phục huyền.
Ngã bản tu hành nhân, tam thế tích tinh luyện.
Trung gian nhất niệm thất. Thụ thử bách niên khiển.
Khu y lễ chân tướng, cảm động lệ vũ tản.
Tá sư tích đoạn tuyền, tẩy ngã khởi ngữ nghiên.
Đông Pha không phải là thiền sư nhưng ông ấy lại có thể khiến cho thiền và nhân sinh hòa quyện vào nhau. “Mây tan trăng lên ai điểm xuyết, trên trời sắc biển vốn trong veo”. Tất cả mọi thứ đến rồi đi, được rồi mất, chẳng qua cũng chỉ là một chữ duyên, cầu cũng chẳng được.