Vợ Quan

chương 5: truy tìm hồ ly tinh (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ anh mới thấy tin câu nói: đàn bà hay là chất xúc tác giúp đàn ông hưng phấn, thiếu nữ trẻ là liều thuốc bổ cho nam giới có tuổi.

Đúng là cơ quan Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện, mà lại là chuyện lớn.

giờ sáng hôm nay, Hứa Thiếu Phong thức dậy nhìn thấy bữa sáng mà Trần Tư Tư đã chuẩn bị cho mình và cả tờ giấy nhắn của cô nữa, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Đây là người phụ nữ biết báo đáp ân nghĩa, cũng là người đàn bà đáng để anh yêu. Người đàn bà như thế đúng là món quà trời cho, cô ta có thể đưa đàn ông lên thiên đàng, cũng có thể đẩy anh ta xuống địa ngục, cô ta có thể khiến đàn ông si mê, cũng có thể kích thích tính hiếu thắng của anh ta. Đêm qua, bị cô kích thích cao độ, anh không thể tin là bản thân mình vẫn nhiều năng lượng đến thế, vẫn có thể điên cuồng như thời trai trẻ. Sau mấy lần lên tới đỉnh điểm, tuy sức lực cạn kiệt nhưng anh lại cảm thấy toàn thân dễ chịu, khắp người thoải mái, đầu óc nhẹ nhõm và lăn ra ngủ như chết. Sáng dậy thấy đầu óc thanh thản hơn bao giờ hết. Giờ anh mới thấy tin câu nói: đàn bà hay là chất xúc tác giúp đàn ông hưng phấn, thiếu nữ trẻ là liều thuốc bổ cho nam giới có tuổi. Trong đời có được một phương thuốc bổ dưỡng như thế này, thật là may mắn thay cho anh. Anh vẫn còn cả quãng đời dài phía sau để từ từ hưởng thụ phương thuốc hay này.

Ăn sáng xong, anh mới sực nhớ ra đêm qua tắt điện thoại, không biết có ai gọi đến không. Anh vào phòng ngủ lấy điện thoại, vừa mới mở lại thì nhìn thấy tin nhắn Vương Chính Tài gửi lúc strong sáng nay:

Anh Hứa, gọi điện cho anh mấy lần nhưng anh đều tắt máy, tối qua ở vũ trường Chim Thiên Đường xảy ra một vụ hỏa hoạn làm người chết và người bị thương, toàn bộ vũ trường bị thiêu rụi hoàn toàn, nguyên nhân vụ việc đang được điều tra làm rõ, Sở Công an đã vào cuộc, ông chủ của Chim Thiên Đường đã bị cảnh sát hình sự bắt tạm giam, có khả năng Trần Nghệ Lâm cũng bị liên lụy. Anh mở máy thì gọi ngay cho tôi. Vương Chính Tài.

Đọc xong Hứa Thiếu Phong giật mình, người chết, người bị thương, đây đúng là một vụ hỏa hoan lớn có liên quan tới sinh mạng con người, liền vội vàng mở tivi định xem sự thể thế nào. Mở kênh của thành phố Hải Tân đúng lúc chương trình đang chiếu một bộ phim truyền hình nhiều tập, anh ấn nút tắt tivi, vào phòng đọc sách, mở máy tính, định xem tin tức trên báo mạng. Đăng nhập vào website của thành phố Hải Tân, quả nhiên anh nhìn thấy bài báo “Vũ trường Chim Thiên Đường xảy ra hỏa hoạn làm người chết và người bị thương” đăng trên mục tin tức, liền nháy chuột vào đó, ngay lập tức màn hình hiện lên một bức ảnh chụp hiện trường vụ hỏa hoạn, dưới bức ảnh, bài báo viết:

Theo tin mạng Truyền thông Nghe nhìn ngày tháng , đêm qua lúc khoảng giờ, vũ trường Chim Thiên Đường đã xảy ra một vụ hỏa hoạn rất lớn làm người chết và người bị thương phải nhập viện. Cơ quan phòng cháy chữa cháy bước đầu nhận định nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là do tàn lửa pháo bông gây ra. Hơn phút sau khi xảy ra sự cố, các nhân viên cứu hỏa và cấp cứu đã có mặt tại hiện trường, cơ quan phòng cháy chữa cháy đã điều tới đây xe cứu hỏa, khoảng phút sau đã dập tắt được đám cháy.

Sau khi xảy ra sự cố, Phó Thị trưởng Chung Học Văn đã cấp tốc có mặt tại hiện trường để tổ chức chỉ huy các đơn vị công an, cứu hộ, dân phòng, y tế, văn hóa truyền thông… triển khai công tác cứu hộ tại hiện trường. Các đồng chí lãnh đạo thuộc Thành ủy, Ủy ban Nhân dân Thành phố, Thường vụ Thành ủy, Bí thư Thành ủy Ủy ban Nhân dân Thành phố Uông Chính Lương, Thị trưởng Tô Nhuệ Hoa ngay lập tức đưa ra các chỉ thị: một là phải tổ chức các bác sỹ thuộc các bệnh viện trong toàn thành phố dốc sức làm tốt công tác cứu chữa cho người bị thương, hạn chế tối đa số lượng người tử vong; hai là phải thành lập ngay tổ chuyên án để mở rộng điều tra thu thập chứng cứ, khống chế những người có trách nhiệm liên quan, sau khi điều tra làm rõ phải xử lý thật nghiêm minh; ba là phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả; bốn là làm tốt công tác vệ sinh hiện trường.

Sáng nay, một báo mạng khác đưa tin, theo điều tra sơ bộ của cảnh sát: Khi sự cố xảy ra, trong vũ trường Chim Thiên Đường có khoảng người đang uống rượu, xem biểu diễn; hỏa hoạn xảy ra do sàn nhảy đốt pháo bông, điểm bắt lửa tại gian nghệ thuật quần chúng, phòng ca múa Chim Thiên Đường dưới tầng hầm. Tại hiện trường có một đoạn đường hẹp dài khoảng m, khi các nhân viên có mặt tại hiện trường cố tìm cách thoát ra, đoạn đường này trở nên chật cứng người, tạo ra thảm kịch. Sau khi nhận được thông báo, cơ quan phòng cháy chữa cháy đã cấp tốc tới ngay hiện trường, tới giờ phút đám cháy đã được dập tắt. Tới giờ sáng ngày đã xác nhận có người chết và người bị thương. Có người bị thương nặng đã được đưa ngay tới bệnh viện lân cận cứu chữa, hiện tính mạng những người bị thương đã qua cơn nguy hiểm.

Khi đọc xong những dòng chữ trên bản tin tức thời sự, tim Hứa Thiếu Phong đập loạn xạ. Anh ta biết rất rõ rằng vũ trường Chim Thiên Đường là một đơn vị kinh doanh do Ban Nghệ thuật Quần chúng, trực thuộc sự quản lý của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn lập ra. Nếu cấp trên truy cứu ra, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng Trần Nghệ Lâm chắc chắn bị liên đới, không cẩn thận là anh cũng bị liên đới. Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư. Rất nhiều sự việc đã xảy ra như thế, nhìn bề ngoài tưởng bình yên vô sự, nhưng khi sự việc xảy ra, chẳng ai có thể thoát khỏi. Sự việc nghiêm trọng thế này lại càng khiến anh ta cảm thấy bất an. Nếu sự việc xảy ra mà không làm ai tử vong thì chẳng sao cả, nhưng một khi có người tử vong thì chuyện bỗng trở nên hết sức to tát, vì nó lại liên quan tới cả vấn đề chất lượng thi công công trình, mà việc thi công vũ trường Chim Thiên Đường lại do A Xán, chồng của em họ Lâm Như đảm nhiệm, nếu liên kết các sự việc lại với nhau thì chắc chắn có liên đới tới anh ta, không chừng cái chức Cục trưởng cũng chẳng còn. Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Thiếu Phong cứ thấy lo lắng không yên.

Anh ta châm một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh nhưng không ngờ bàn tay cầm điếu thuốc vẫn cứ run lên. Anh ta bất giác tự mắng bản thân! Chẳng có chuyện gì cả, sao mình phải lo chứ. người chết người bị thương là do vụ hỏa hoạn gây ra, việc gì mình phải sợ chứ? Hơn nữa, nói đi thì phải nói lại, nếu sự việc có liên quan tới chất lượng thi công thật thì A Xán phải chịu trách nhiệm, sao mình phải chịu trách nhiệm thay cho cậu ta chứ. Nghĩ vậy, Hứa Thiếu Phong mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, muốn gọi xem tình hình thế nào, liền bấm số của Vương Chính Tài.

Vương Chính Tài là Chánh văn phòng của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, có thể nói là đệ tử của Hứa Thiếu Phong. Không ngờ điện thoại đổ chuông hai tiếng cuộc gọi liền bị từ chối. Thế là thế nào? Hay là cậu ta bị công an tạm giam rồi nhỉ? Không thể thế được, chẳng có lý nào mà công an lại tạm giam anh ta. Đang nghĩ thế thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, Hứa Thiếu Phong lấy giọng thật bình tĩnh trả lời:

“Alo. Chính Tài, sáng nay điện thoại của tôi hết pin, tôi vừa mới sạc pin xong thì nhận được tin nhắn của anh, sao lại thế được? Tình hình bây giờ thế nào?”

Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, sáng nay chúng tôi đã tháp tùng đồng chí Phó Thị trưởng Chung Học Văn đi thị sát hiện trường vụ hỏa hoạn, vừa mới về xong, đang triệu tập cuộc họp khẩn cấp tại văn phòng để bàn về việc khắc phục hậu quả. Lúc anh gọi điện tôi đang họp nên không tiện nghe máy, phải ra ngoài gọi lại cho anh”. Tiếp theo anh ta hạ giọng: “Anh Hứa, tôi thấy Phó cục trưởng Trương hình như đang có ý đùn đẩy trách nhiệm, anh về nhanh lên, đừng để anh ta làm bừa”.

Hứa Thiếu Phong nói: “ Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay đây”.

Tắt điện thoại xong, Hứa Thiếu Phong chợt thấy bế tắc, trước đây trong cuộc họp, anh ta đã tuyên bố giao cho Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa toàn quyền phụ trách tất cả các sự việc phát sinh ở Cục và nói rõ khi có bất kỳ chuyện gì anh ấy phải có trách nhiệm giải quyết, không được đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Hứa Thiếu Phong sớm biết Trương Minh Hoa đã nhòm ngó cái ghế Cục trưởng từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi, một khi thời cơ chín muồi, chắc chắn anh ta sẽ chẳng dại gì bỏ qua. Lần này, phải chăng Trương Minh Hoa cảm thấy cơ hội đã đến, muốn nhân đây chiếm ngôi soán vị chăng? Có thể thấy tình huống rất bất lợi cho Hứa Thiếu Phong, anh ta phải đến ngay văn phòng Cục mới được, nếu không Trương Minh Hoa làm bừa thật thì nguy mất.

Nghĩ vậy, Hứa Thiếu Phong vội vàng thay quần áo, xách cặp, anh lấy lại bình tĩnh trước khi bước ra. Sao mình phải đi nhỉ? Nếu giờ mà chạy vội chạy vàng tới văn phòng, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ là đêm qua mình ở Hải Tân, nếu mình ở Hải Tân, có nghĩa là mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm về công việc tại Cục, và cái vụ hỏa hoạn này đương nhiên cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình. Nếu mình vẫn đang họp trên tỉnh hoặc cuộc họp vừa mới kết thúc và mình vẫn đang trên tỉnh thì tính chất của vấn đề sẽ khác, suy đi tính lại, tốt nhất mình cứ lấy việc đang không có mặt ở Hải Tân làm lý do để đẩy trách nhiệm cho người khác.

Nghĩ vậy, Hứa Thiếu Phong lại quay lại ngồi ở ghế sopha, châm thêm điếu thuốc, vừa hút vừa lấy lại bình tĩnh. Anh ta định một tiếng nữa mới đến cơ quan, như vậy, bọn họ sẽ chẳng có lý do gì mà nghi ngờ việc anh vẫn ở Hải Tân.

Có lúc thời gian hoàn toàn có thể quyết định tất cả, nó có thể đưa người ta tới thiên đường, cũng có thể đẩy người ta xuống địa ngục. Chẳng phải Lưu Tường cũng vì nhanh hơn người khác có mấy giây mà dành được huy hoàng cho cả bản thân và đất nước hay sao? Còn bao người chỉ vì lỡ mất không phẩy mấy giây mà phải đau khổ cả đời còn gì. Thế nên, nhất định anh phải căn đúng thời gian để chuyển bại thành thắng, đẩy hết trách nhiệm cho Trương Minh Hoa mới được. Anh ta đã bất nhân, mình cũng phải bất nghĩa, đến lúc đó sẽ biết ai lợi hại hơn ai! Nghĩ tới đây, bất giác Hứa Thiếu Phong cảm thấy thích thú, may thay mình không chỉ có một nhà, vừa qua một đêm mây mưa lại tránh được tai nạn, thật đúng là trong họa có phúc.

Hứa Thiếu Phong mở tivi ngồi giết thời gian, khoảng một tiếng sau viết một tờ giấy nhắn để lại cho Trần Tư Tư rồi vội vàng xuống lầu, chưa đầy phút sau đã có mặt tại cơ quan.

Cuộc họp do Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa chủ trì, thành phần tham gia cuộc họp gồm có Phó Thị trưởng phụ trách mảng văn hóa, y tế, giáo dục Chung Học Văn và các thành viên Đảng ủy, chủ đề của cuộc họp là làm thế nào để làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau hỏa hoạn. Khi Hứa Thiếu Phong bước vào phòng họp, Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa đang phát biểu, Trương Minh Hoa gật gật đầu với Hứa Thiếu Phong rồi tiếp tục nói:

“Về vấn đề này tuyệt đối không được mập mờ, cho dù anh tự đứng ra kinh doanh hay cho người khác nhận thầu kinh doanh thì là đơn vị sự nghiệp cấp một, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt công tác nghệ thuật quần chúng chứ không phải công tác kinh doanh. Nếu gọi là kinh doanh, mở các lớp đào tạo, thu một chút học phí của các học viên cũng là thỏa đáng, có thể cho qua, nhưng anh ta lại kinh doanh vũ trường. Giờ xảy ra chuyện, phải giải thích với nhân dân thế nào đây? Giải thích với gia đình các nạn nhân thế nào đây? Tuy bên công an đã tạm giam anh ta, Thành ủy vẫn yêu cầu chúng tôi phải đưa ra ý kiến xử lý cụ thể, đương nhiên chúng tôi thể hiện thái độ rất rõ ràng rằng: xảy ra tai nạn thế này, trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu. Vừa hay Cục trưởng Hứa đã đến, trước mặt Phó Thị trưởng Chung, Cục trưởng Hứa và mọi người ở đây, tôi xin được bày tỏ quan điểm của mình: tôi đồng ý với việc bãi miễn chức vụ của Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng Trần Nghệ Lâm.

Trương Minh Hoa nói xong, cả hội trường im phăng phắc. Mọi người đều biết rất rõ Trần Nghệ Lâm tuy là Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng nhưng là một họa sỹ, ông ta chỉ biết vẽ tranh, chẳng hiểu gì về chính trị, cũng không có kinh nghiệm quản lý, càng không có ý đồ kinh doanh. Việc Ban Nghệ thuật Quần chúng mở vũ trường, cho nhận thầu kinh doanh đều do một tay Hứa Thiếu Phong thao túng, cũng có nghĩa là Trương Minh Hoa bề ngoài nói bãi bỏ Trần Nghệ Lâm nhưng trên thực tế đang đánh vào Hứa Thiếu Phong. Đối mặt với tình huống này, mọi người đều không tiện bày tỏ thái độ, đều im lặng quan sát để tùy cơ ứng biến, xem Hứa Thiếu Phong sẽ đáp trả thế nào.

Phó Thị trưởng Chung Học Văn lúc này mới gật gật đầu với Hứa Thiếu Phong nói: “Anh đến rồi à? Cuộc họp trên tỉnh kết thúc rồi sao?”

Hứa Thiếu Phong gật gật đầu: “Kết thúc rồi ạ”.

Chung Học Văn nói: “Anh đến thật đúng lúc, vừa rồi chắc anh đã nghe được khái quát sự việc. Đêm qua, thành phố Hải Tân chúng ta xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn chưa từng có làm người chết và người bị thương. Việc lớn có liên quan tới sinh mạng của mọi người như thế lại xảy ra ở vũ trường Chim Thiên Đường thuộc Ban Nghệ thuật Quần chúng của Cục các anh. Ông chủ vũ trường Hoàng Đắc Tài đã bị bên công an bắt tạm giam, Trưởng ban Trần Nghệ Lâm sáng nay cũng bị công an gọi tới thẩm vấn. Thân nhân người bị nạn kéo đến bao vây, khóc lóc ầm ĩ trước cửa Ban Nghệ thuật Quần chúng. Đồng chí Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương yêu cầu chúng ta phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau hỏa hoạn, điều tra làm rõ nguyên nhân và xử lý nghiêm minh những người có trách nhiệm liên quan, những người phải chịu trách nhiệm hình sự thì chịu trách nhiệm hình sự, những người phải bãi miễn chức vụ thì bãi miễn chức vụ. Đối mặt với một vụ việc lớn thế này, Cục chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn, phải dứt khoát bày tỏ quan điểm. Ngoài ra, có khả năng chiều nay, nhân viên của Tổ Điều tra Sự cố trực thuộc Ủy ban tỉnh sẽ tới thành phố chúng ta để tham gia điều tra vụ tai nạn này. Vừa rồi đồng chí Trương Minh Hoa đã bày tỏ quan điểm của mình, giờ tôi muốn nghe ý kiến của anh”.

Hứa Thiếu Phong chợt nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, cũng nhận ra ý của Phó Thị trưởng là muốn anh thể hiện quan điểm, cũng có nghĩa là muốn hỏi: anh có đồng ý với ý kiến của Trương Minh Hoa hay không? Đương nhiên Hứa Thiếu Phong không thể đồng ý với ý kiến của Trương Minh Hoa, hơn ai hết anh hiểu rằng mục đích của Trương Minh Hoa không phải bãi nhiệm Trần Nghệ Lâm mà một là chối bỏ trách nhiệm của người toàn quyền Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, hai là nhân cơ hội này muốn thay thế anh. Trần Nghệ Lâm không chỉ là một cán bộ do Hứa Thiếu Phong cất nhắc mà chính là tấm bia đỡ đạn cho anh ta, có Trần Nghệ Lâm, có thể nhập nhằng được rất nhiều vấn đề, nếu anh ta bị phế bỏ, cũng có nghĩa là phần chìm của tảng băng bị hé mở, bao việc tuyệt mật sẽ bị phơi bày. Không cẩn thận, Hứa Thiếu Phong cũng sẽ bị liên đới. Vậy nên, nhất định anh ta phải bảo vệ Trần Nghệ Lâm, không thể để Trương Minh Hoa đạt được mục đích.

Nghĩ vậy, Hứa Thiếu Phong mới nói: “Vừa rồi trên đường quay về Hải Tân, nói chuyện điện thoại với Chính Tài tôi mới biết đêm qua xảy ra hỏa hoạn. Chuyện này khiến tôi không khỏi giật mình, không ngờ tôi mới đi công tác có một tuần đã xảy ra việc lớn như vậy”. Đầu tiên anh đưa mình ra khỏi vụ việc, đẩy vấn đề cho đối phương, đổ vấy trách nhiệm cho người chịu trách nhiệm ở nhà là Trương Minh Hoa xong mới tiếp tục đi vào vấn đề thực tế: “Tất nhiên, với cương vị người quản lý, tôi nhất định sẽ tích cực xác minh chân tướng của sự việc cũng như nguyên nhân gây ra sự cố, cái gì cần bàn giao lại cho luật pháp xử lý sẽ được bàn giao, việc gì cần tiến hành xử lý hành chính trong nội bộ sẽ được tiến hành xử lý trong nội bộ, xử lý đúng người đúng tội, tuyệt đối không nhân nhượng. Có điều tôi thấy giờ mà tiến hành xử lý kỷ luật Trần Nghệ Lâm ngay thì quá vội vàng. Thứ nhất, nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là làm tốt công tác khắc phục hậu quả, an ủi động viên thân nhân những gia đình có người tử vong và bị thương, mục đích chính là trấn an tư tưởng. Cái gì đáng phải chịu trách nhiệm chúng ta sẽ chịu trách nhiệm, cái gì không đáng phải chịu trách nhiệm chúng ta sẽ không chủ động chịu trách nhiệm. Thứ hai, xã hội chúng ta là xã hội pháp chế, tất cả mọi việc đều được giải quyết thông qua pháp luật. Vũ trường Chim Thiên Đường đã cho Hoàng Đắc Tài bao thầu quản lý, có hợp đồng bao thầu, quy định nghĩa vụ quyền lợi rất rõ ràng thì cứ theo quy định hợp đồng mà quy trách nhiệm, trách nhiệm của ai người đó phải chịu. Thứ ba, Trần Nghệ Lâm được bên công an gọi đến thẩm vấn, không phải tạm giam. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mọi công dân đều phải có nghĩa vụ phối hợp với cơ quan công an trong công tác điều tra, điều này chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Chúng ta không thể chỉ căn cứ vào việc bị công an gọi lên mà cho rằng Trần Nghệ Lâm có vấn đề, đòi cách chức anh ta, như thế chẳng khác nào làm qua loa cho xong chuyện. Vì thế, tôi không đồng tình với việc cách chức Trần Nghệ Lâm. Nếu sau khi điều tra làm rõ sự việc, nguyên nhân vụ cháy là do Trần Nghệ Lâm thật, không chỉ bị cách chức, anh ta còn phải ngồi tù. Tôi đã nói xong, có chỗ nào không phải, mong Phó Thị trưởng Chung chỉ giáo”.

Hiển nhiên, lời phát biểu của Hứa Thiếu Phong cũng đầy tính thuyết phục, thế là cùng một vấn đề lại xuất hiện hai luồng quan điểm khác hẳn nhau trong toàn thể những người có mặt tại buổi họp. Nhưng cả phòng im phăng phắc, chẳng ai dám phát biểu ý kiến.

Chung Học Văn nhìn mọi người hỏi: “Có ai muốn phát biểu nữa không?”

“Tôi muốn bổ sung ý kiến” - Trương Minh Hoa lại cất lời - “Tôi cũng mong giống như Cục trưởng Hứa nói, bên nhận thầu Hoàng Đắc Tài phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Như vậy, chúng ta sẽ tránh được rất nhiều phiền phức. Nhưng tôi cảm thấy vấn đề không đơn giản như chúng ta nghĩ, cả một tòa nhà đẹp đẽ của Ban Nghệ thuật Quần chúng giờ bị thiêu rụi như thế, lẽ nào người quản lý là Trần Nghệ Lâm không phải chịu tí trách nhiệm nào sao? Nếu đơn vị nào cũng giống như đơn vị của anh ta, biến tòa nhà văn phòng thành vũ trường cho người khác thuê kinh doanh, hôm nay cháy ở đơn vị này, ngày mai cháy ở đơn vị khác, thế thì thành phố Hải Tân đại loạn à? Cách đây không lâu tôi đọc được một mẩu tin nói rằng khu Hán Trung của tỉnh Thiểm Tây có một ngôi trường tiểu học nội trú, mùa đông đốt bếp than sưởi ấm, có mấy học sinh bán trú ngủ quá gần bếp bị tử vong do hít phải hơi độc, giáo viên chủ nhiệm bị công an bắt, hiệu trưởng bị Phòng Giáo dục cách chức. Theo lý lẽ thông thường, hiệu trưởng giao học sinh cho giáo viên chủ nhiệm thì trách nhiệm do mình giáo viên chủ nhiệm chịu là phải rồi, sao hiệu trưởng lại bị cách chức? Đây chính là trách nhiệm liên đới. Từ đó mà suy ra, tôi thấy không hề quá đáng khi cách chức Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng của Trần Nghệ Lâm. Sự việc đã tới mức này, nếu không tiến hành xử lý nghiêm túc, e rằng cũng không tiện giải thích với dân chúng, với Thành ủy.

Hứa Thiếu Phong nghe Trương Minh Hoa nói thế nổi giận đùng đùng, anh ta biết rõ Trương Minh Hoa đòi cách chức Trần Nghệ Lâm thực chất là muốn đục nước béo cò, làm cho Trần Nghệ Lâm bất mãn với anh, nhân cơ hội nội bộ lục đục để đánh đổ anh khỏi vị trí Cục trưởng, tiện đường cho mình tiếm ngôi. Trước đây Hứa Thiếu Phong không hề nghĩ tới, Trương Minh Hoa vốn bình thường chẳng có gì ghê gớm nhưng vừa tóm được cơ hội đã hoàn toàn biến thành một con người khác, không còn tình nghĩa gì, thậm chí trở nên cố chấp, biến thái. Anh ta đã bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa, hôm nay trước mặt Phó Thị trưởng Chung, trước mặt Đảng ủy, tôi sẽ dập tắt ngay âm mưu này. Chờ Trương Minh Hoa nói xong, Hứa Thiếu Phong liền tiếp lời:

“Tôi vừa nói rồi, chờ điều tra làm rõ nguyên nhân vụ hỏa hoạn rồi trách nhiệm của ai người đó chịu, phải cách chức sẽ cách chức, cần trừng phạt đã có pháp luật. Tất nhiên, tính chất của vụ hỏa hoạn này hoàn toàn khác với vụ trúng độc khí than ở ngôi trường tiểu học nội trú ở Thiểm Tây. Nếu tiến hành truy cứu trách nhiệm liên đới như đồng chí Trương Minh Hoa vừa đề xuất ý kiến, thì không chỉ Trần Nghệ Lâm có liên quan mà đồng chí cũng phải chịu trách nhiệm. Lý do là trước khi đi công tác, tại cuộc họp văn phòng Cục tôi đã phân công rất rõ ràng, trong thời gian tôi vắng mặt, ủy quyền cho đồng chí chịu trách nhiệm toàn bộ đối với các vấn đề của Cục, thể mà lại xảy ra hỏa hoạn lớn đúng thời gian này, đồng chí giải thích sao đây? Đồng chí định chịu trách nhiệm thế nào đây? Đồng chí có chịu nổi trách nhiệm không? Cho nên, bây giờ vẫn chưa phải lúc để cách chức ai cả, mà như Phó Thị trưởng Chung vừa nói, phải xem xét làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau hỏa hoạn, chờ tổ công tác điều tra sự cố của tỉnh xuống, chúng ta phải làm sao tích cực phối hợp với họ để điều tra nguyên nhân, rút ra bài học mới đúng”.

Hứa Thiếu Phong nói xong, lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Trương Minh Hoa muốn đấu với ta sao? Vẫn còn non nớt lắm. Hứa Thiếu Phong liếc Trương Minh Hoa một cái, thấy Trương Minh Hoa đang định nói gì thì bị Chung Học Văn chặn lại: “Được rồi, được rồi, các đồng chí đừng tranh cãi nữa, về vấn đề trách nhiệm, cứ chờ điều tra làm rõ đã, trách nhiệm của ai người đó sẽ phải chịu, giờ đừng ai vội đưa ra kết luận, cứ để sự thật sẽ lên tiếng. Nội dung chính của cuộc họp ngày hôm nay là làm thế nào làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau hỏa hoạn. Xảy ra hỏa hoạn lớn như vậy, phải làm thế nào để an ủi thân nhân những gia đình có người tử nạn? Viện phí của người bị thương sẽ do ai thanh toán. Nếu không giải quyết tốt những vấn đề này, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến tình hình ổn định chính trị, thậm chí sẽ lan rộng tới những vấn đề khác nữa, làm ảnh hưởng tới diện mạo của thành phố Hải Tân chúng ta. Xin mọi người hãy tập trung vào vấn đề này, phát biểu ý kiến trên tinh thần xây dựng, sau đó, chúng ta sẽ cùng thống nhất ý kiến để tập trung giải quyết”.

Chung Học Văn chỉ đạo vậy, mọi người mới quay lại tập trung vào vấn đề chính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio