Thầy pháp già đốt tờ giấy bát tự cùng những dòng chữ đỏ tươi như máu. Trong đêm tối, ánh lửa cháy sáng bùng, hắt lên vách tường những cái bóng đang khúm núm chắp tay ngồi quây trước ban thờ.
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi tờ giấy thành đống tro tàn, rơi lả tả xuống trước di ảnh của một người phụ nữ. Ánh nến lập lòe cháy, gương mặt trên bức hình cũng trở nên ma mị mờ ảo.
Vị pháp sư kia nhắm mắt, trong miệng lầm bầm không nghe rõ, sau đó bỏ nắm tro vào cốc nước, chỉ một hai giây là màu trắng trong suốt kia liền trở thành màu đen đục sóng sánh. Ánh mắt ông ta bất chợt sáng quắc lên, không do dự ngậm chỗ nước kia vào miệng rồi phun lên cả ban thờ cùng tấm di ảnh của người phụ nữ.
Thình lình một trận gió mang theo hơi lạnh buốt thổi tới, hất tung những đồ vàng mã đang bày la liệt trên chiếc bàn lớn trước ban thờ. Ngọn lửa cháy trên những cây nến bất ngờ chuyển sang màu xanh lét, mặc gió thổi lớn thế nào cũng mạnh mẽ tỏa ra thứ ánh sáng âm u.
Những người đang quỳ gối dưới chiếu giật mình, hai bả vai run lên, đồng loạt dập đầu vái lạy.
Gió thổi ngày một dữ dội, giữa đêm đầu thu lại lạnh buốt đến thấu xương, hàm răng của những người ở trong căn phòng âm u ấy đánh vào nhau lập cập. Trong không gian vốn tịch mịch thanh bình của làng quê bỗng khắp nơi đều là tiếng chó sủa gầm gừ. Gió rít gào qua ô cửa sổ trên vách như thanh âm sâu thẳm đến từ địa ngục.
Pháp sư già lập tức rút thanh kiếm gỗ đào đỏ chót, trực tiếp cắn đầu ngón tay của mình, viết bằng máu những chữ loằng ngoằng trên thân kiếm, sau đó lia một đường mà chém thẳng xuống tấm di ảnh.
Tiếng thét đầy bi ai oán hận vang lên khắp căn phòng lạnh lẽo. Vị pháp sư như bị một sức mạnh vô hình quật ngã, ở trên mặt đất phun ra một bụm máu tươi. Những người có mặt tại đó cả kinh, một vài kẻ tiến tới định đỡ vị pháp sư già, thế nhưng cũng lại bị sức mạnh kia hất văng.
"Đều ngồi yên tại chỗ cho ta."
Vị pháp sư trông vô cùng yếu ớt, thế nhưng vẫn cương quyết cầm thanh kiếm gỗ đào lên, nhắm mắt lại lầm bầm niệm thần chú. Ông ta chĩa thẳng cây kiếm vào di ảnh người phụ nữa kia, tức khắc tấm kính ở khung ảnh liền 'choang' một tiếng vỡ nát. Thanh âm ai oán từ địa ngục kia im bặt, không gian trở về tĩnh lặng như vốn có.
Chỉ là trên mặt đất vẫn ngổn ngang đổ vỡ, như một lời nhắc nhở với những người có mặt ở đó rằng, mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc.
"Âm hồn này mang quá nhiều oán niệm, nếu không nhanh chóng tìm ra biện pháp chắc chắn sẽ trở thành Lệ Quỷ. Đến lúc đó ta cũng chẳng dám chắc có thể giúp đỡ các người được không nữa." Vị pháp sư mệt mỏi ngồi phệt xuống dưới chiếu, lấy ống tay áo quẹt quẹt đi vệt máu ở khóe môi. Ông ta ngồi dựa vào cột nhà, nhắm mắt dưỡng thần.
Đèn điện bật sáng trở lại, gương mặt người nào cũng thất thần tái xanh. Một bà lão già móm mém run rẩy tiến về phía vị pháp sư kia, theo sau là hai người đàn ông lo lắng đỡ lấy cánh tay gầy guộc của bà. "Ông Ba." Người phụ nữ yếu ớt gọi, "Ông không sao chứ?"
Vị pháp sư được gọi là ông Ba kia mệt mỏi xua xua tay. "Kỳ thực ta đã làm hết khả năng rồi. Nhưng chỉ tạm thời ngăn chặn cô ấy mà thôi." Nói rồi ánh mắt lại hướng tới di ảnh trên ban thờ, thở dài não nề. "Cái làng họ Trương này sắp không trụ nổi được nữa rồi."
Lời pháp sư nọ vừa thốt ra, người phụ nữ đã loạng choạng khụy xuống. Hai hàng nước mắt lăn dài, bà lắc đầu bất lực. "Chị hai ơi, em biết phải làm sao đây..."
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, sẽ có cách thôi mà. Dù sao cũng là vì bác ấy..."
Người đàn ông bên cạnh còn chưa kịp nói hết câu đã bị sắc mặt tức giận của mẹ dọa đến hoảng sợ. Bà quát: "Mày dám ăn nói như vậy với bác ruột mày sao? Nếu bác mày chẳng chết oan tức tưởi đến vậy thì cái làng này có ra nông nỗi hay không?" Nói rồi lại dùng đôi mắt mờ mịt ngân ngấn lệ nhìn lên tấm di ảnh kia mà lẩm bẩm, "Chị ơi, sao chị lại khổ đến vậy? Sống tủi nhục, chết oan ức giờ lại thành quỷ. Chị ơi..."
Tấm di ảnh đen trắng đã ố vàng theo năm tháng trên ban thờ giống như có hồn, ánh mắt người con gái trẻ trong hình long lanh đượm buồn nhìn ra xa xăm vô vọng. Gương mặt nhỏ nhắn phúc hậu cùng nét đẹp đơn thuần mộc mạc của người con gái Việt Nam thời bấy giờ bỗng trở nên u ám quỷ dị bất thường.
Mọi người đều tránh nhìn vào tấm di ảnh xinh đẹp kia, nhất là sau một trận kinh động vừa rồi, gương mặt ai nấy cũng đều xám ngoét như tro, người thì thu vào một góc ngồi thất thần, người thì khóc lóc đến ngất đi, cũng có người quỳ rạp trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm tụng kinh niệm Phật...
Ông Ba lắc đầu, ho khan một tiếng. "Phải có bao nhiêu oán hận thì cô ấy mới trở thành dạng này chứ."
"Trước đây cả cái làng này đã làm ra chuyện thất đức với chị ấy, nên bây giờ hậu quả con cháu phải gánh chịu." Bà Trương Thị Dung thều thào đáp lời, hình như sức khỏe đã ngày một yếu đi, "Tôi sớm biết trước sau cũng có cái ngày nay, thế nhưng lại không ngờ chị ấy lại trở thành một âm hồn không thể siêu thoát."
"Pháp sư, mong ngài giúp chúng tôi. Mẹ đã già lắm rồi, không thể chịu thêm một cú sốc nào nữa." Người đàn ông béo mập còn lại quỳ rạp xuống trước mặt ông Ba, không ngừng dập đầu. "Pháp sư, xin ngài hãy cứu lấy con cháu chúng tôi. Đại ơn đại đức này, cả làng cả dòng họ Trương sẽ tạc lòng ghi nhớ."
Nói xong lại lạy thêm một lạy, những người ở phía sau cũng hướng tới ông Ba mà cầu xin.
"Chú Tịnh, ngài ấy đã giúp chúng ta hết sức rồi, chú đừng ép ngài nữa." Người đàn ông đang đỡ bà Trương Thị Dung lên tiếng chen ngang, hàng lông mày của ông nhíu lại, một nỗi đau đớn không thể che giấu đi. "Dù sao người chết thì cũng đã chết rồi."
"Anh, anh đừng nói như vậy. Chỉ cần một chút hi vọng thì vẫn phải cầu."
Vị pháp sư già thở dài một tiếng, sau đó hướng bà Trương Thị Dung nhẹ giọng: "Ta đúng là đã giúp hết sức rồi. Nếu các vị tin tưởng và đồng ý, ta sẽ thử gieo một quẻ. Dù tốt hay xấu, chúng ta cũng chỉ còn cách ấy mà thôi."
Dường như vẫn còn thấy một tia hi vọng, ánh mắt mờ đục kia chợt sáng lên, bà Trương Thị Dung khẩn thiết nắm lấy bàn tay vị pháp sư già. "Nhờ ông lần nữa, ông Ba."
Mọi người ngồi quây lại thành một vòng tròn, ở giữa vị pháp sư già khoanh chân, trước mặt là một chiếc đĩa cùng ba đồng tiền Càn Long thông bảo (). Dưới ánh nến lập lòe, màu men xanh gốm sứ cùng họa tiết vẽ rồng tinh tế trên chiếc đĩa như thực như không, uốn lượn bay múa quanh ba đồng tiền.
Ông Ba cầm lên ba đồng xu, đặt vào trong lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt. Miệng ông lại lầm bầm khấn, hai bàn tay úp lại thành hình cầu trước ngực. Trong đêm tối, tiếng ba đồng tiền va vào nhau, nện xuống mặt đĩa leng keng đến rợn người.
Sau tổng cộng sáu lần gieo như vậy, không gian căn phòng âm u lại rơi vào tịch mịch. Mọi người xung quanh nín lặng, ai nấy cũng chắp tay trước ngực cầu khấn.
Đây chính là tia hi vọng cuối cùng của cả làng họ Trương này.
Cơ hồ dự cảm không được tốt, bà Trương Thị Dung vội vã hỏi: "Sao rồi? Có được không ông?"
Ánh mắt ông Ba tối lại, nhìn chằm chằm những đồng tiền Càn Long thông bảo. Từng giây phút cứ lặng lẽ trôi cứ như đi qua mười chín tầng địa ngục, rốt cuộc ông Ba cũng khàn giọng lên tiếng. "Hỷ? Âm hôn?!"
Trời nắng nhẹ, gió man mát thổi.
Rất tốt —— tốt cho việc ngủ gục trong lớp học.
Trương Mỹ Linh thảnh thơi ngáp một cái dài, mặc cho giáo viên trên bục giảng thì vẫn cứ thao thao bất tuyệt những kiến thức về Luật kế toán và hệ thống chuẩn mực kế toán. Nói thật thì Trương Mỹ Linh đủ điểm đỗ vào cái đại học hạng C thành phố là cả nhà đã mừng rớt nước mắt rồi, chứ đừng nói gì đến việc cuối kỳ lãnh học bổng, trở thành con ngoan trò giỏi, tấm gương đạo đức Hồ Chủ Tịch.
Ấy thế mà cái sự nghiệp học hành cứ lặng lẽ trôi đi, thoắt cái đã là sinh viên năm thứ ba chuyên ngành kế toán rồi. Ngần ấy năm ngồi trên giảng đường, đổi lại chỉ là một mớ kiến thức như rơm, Trương Mỹ Linh chính là con người không hề có chí tiến thủ điển hình.
Lựa chọn chuyên ngành toàn số má này không phải là do Trương Mỹ Linh ưa thích, mà bởi theo bố mẹ thì ra trường dễ nhờ người này người kia xin việc cho cô hơn. Bản thân Trương Mỹ Linh cũng chẳng biết mình có tài cán gì nổi trội, thậm chí đến cái gì mình thích nhất chắc cũng phải tốn nửa cuộc đời để suy nghĩ. Thế nên cô cứ tặc lưỡi nghe theo bố mẹ tùy ý sắp đặt, đơn giản mà nói chính là loại người không có chính kiến.
"Linh ơi, baby à, anh vừa đáp máy bay xuống là tới tìm em liền nè."
Rõ ràng là giọng nói kia oang oang khắp giảng đường, đánh bay gần hết cả cái không khí ồn ào như chợ vỡ, thế nhưng nhân vật chính được nhắc đến vẫn nhàn nhã chống tay, lim dim đôi mắt chuẩn bị tiến vào giấc mộng.
"Ơ, hôm nay em lại chưa gội đầu hả?" Mùi hương đầy nam tính nồng nàn xộc thẳng vào cánh mũi, Trương Mỹ Linh thiếu điều muốn nôn ọe.
Bởi thế mới nói, suy đi tính lại, một đứa con gái không có tài lại chẳng có nhan sắc, thế nào mà lại thuận mắt anh chàng 'hotboy vạn người mê' của trường?! Thế giới này thật kỳ lạ, cái quái gì cũng có thể xảy ra.
"Xê ra, tôi bảo bao nhiêu lần là tôi ghét cái mùi trên người anh kinh khủng rồi cơ mà?" Trương Mỹ Linh không ngần ngại giơ chân đạp cho nam nhân đứng bên cạnh bàn mình một cái, sau đó lấy ống tay áo bịt mũi mà làu bàu, "Thật giống cái mùi bột cọ nhà xí."
Con bạn thân ngồi bên cạnh Trương Mỹ Linh nhe răng cười tí tởn. "Anh Khoa ơi, mỹ nữ nhiều vô kể đang nhìn anh kìa, việc gì cứ phải khổ sở cắm đầu cắm cổ vào theo đuổi cái con bé này chứ."
"Ờ ờ đúng đó, anh ngu thật." Trương Mỹ Linh vô cùng nhẫn tâm bồi thêm.
Nam nhân gương mặt điển trai kia hình như không quá bận tâm tới lời nói đầy vô tình của Trương Mỹ Linh, anh phụng phịu nhìn cô, hàng lông mày rậm nhăn tít. "Baby à, đây là lần thứ ba mươi hai anh đổi sữa tắm rồi."
Trương Mỹ Linh khinh thường liếc mắt một cái, đến cả việc mở miệng nói chuyện cũng lười, cô không hề muốn lãng phí thời gian để đôi co với anh ta tí nào. Thế nên cô chống tay lên cằm, tiếp tục sự nghiệp thả hồn đi vào mộng đẹp.
"Anh thấy nó chưa? Đừng cố chấp với nó nữa anh ơi." Phan Quỳnh Trang vỗ vỗ vào vai Trương Mỹ Linh, cười hớn ha hớn hở, "Anh đi sang Pháp thăm ông bà, thế có mua được món gì ngon ngon không? Đưa đây em chén giùm cho, đằng nào con bé này cũng vất đi."
Bởi bà nội chính là người ngoại quốc, thế nên Phạm Anh Khoa mang nét đẹp lai giữa hai dòng máu Việt và Pháp. Sống mũi cao cùng đôi mắt sâu thẳm màu xanh nhàn nhạt nổi bật trên làn da màu đồng vô cùng hoàn mỹ. Anh vò vò mái tóc đen nhánh đặc trưng của người Việt, áy náy mà đáp lời Quỳnh Trang: "Thật ra anh mua rất nhiều đồ, thế nhưng anh muốn để tặng Linh."
Trương Mỹ Linh thở dài một hơi, đoạn cố gắng nhướn mi, thành thật nói: "Đừng mua gì nữa, tốn tiền lắm. Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi với anh không hợp nhau đâu mà. Anh nhìn xem, tôi từ trong ra ngoài tất cả đều vô vị tầm thường, anh đừng tốn thời gian với tôi nữa. Sau này tôi cũng sẽ tìm ai đó... thuần Việt để cưới."
Chính là muốn nói: đừng phiền bổn cô nương!
"Anh nghe câu này nhiều quá rồi." Phạm Anh Khoa bật cười, anh đưa tay vén mái tóc rối bời của Trương Mỹ Linh qua mang tai. Gương mặt nhỏ nhắn cùng chiếc mũi dọc dừa không quá nổi trội dưới ánh nắng nhàn nhạt từ ô cửa sổ nhỏ hắt vào, chẳng hiểu vì cớ gì lại luôn làm trái tim anh xao xuyến. "Em càng như vậy, anh càng thích em."
"Này, anh có biết là giáo viên đang nhìn anh không?" Trương Mỹ Linh nhàn nhạt đáp lời.
Hơ?!
Phạm Anh Khoa giật mình, thu hồi lại ánh mắt đắm đuối đang chiếu trên gương mặt của cô gái kia. Anh xấu hổ gãi đầu cười trừ với cô giáo, sau đó luyến tiếc nhìn Trương Mỹ Linh một cái. Trước khi rời đi còn không quên căn dặn: "Em nhớ ăn trưa nhé, có gì nhắn tin cho anh đấy."
Con người này lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Này là nhà thờ Tổ họ Trương ở dưới quê mà, sao mình lại ở đây? Nơi đó cách thành phố cũng phải bảy tám chục cây số chứ ít ỏi gì.
Trương Mỹ Linh kinh ngạc ngó nhìn xung quanh, trong trí nhớ lờ mờ đoán được nhờ khối kiến trúc cổ kính trước mặt. "Có ai ở đây không ạ?" Cất tiếng gọi mấy lần, tuyệt nhiên chẳng có lời hồi đáp.
Xung quanh sương mù phủ dày đặc, cái gì cũng chẳng thấy rõ. Trương Mỹ Linh dò dẫm lối vào nhà thờ Tổ, loáng thoáng nghe được tiếng gõ mõ cùng ai đó đang lầm bầm đọc Kinh.
"Có ai không ạ?" Trương Mỹ Linh lại cất tiếng gọi nhỏ, trong lòng không nén được cảm giác rờn rợn.
Không gian bên trong nhà thờ Tổ tối tăm vô cùng thiếu sáng, ngoại trừ ban thờ hương khói nghi ngút cùng những ánh đèn lồng lập lòe treo trên sườn nhà thì cái gì nhìn cũng không ra.
"Nam mô a di đà phật..."
Giọng nữ trong trẻo vang lên trong không gian âm u khiến cho trái tim thấp thỏm không yên của Trương Mỹ Linh nảy lên thon thót. Hóa ra khi bước vào đây không để ý, thì ra có người đang quỳ gối trên chiếc chiếu trước ban thờ gõ mõ tụng Kinh.
Trương Mỹ Linh không nhận ra đó là ai, bởi vì cả cái làng này cũng phải trên dưới bảy tám chục người. Nghĩ vậy cũng không dám phiền tới người kia, Trương Mỹ Linh cẩn thận tháo giày xếp bên ngoài, sau đó thu chân ngồi xuống chiếu chắp tay kính cẩn.
Nhìn dáng người mảnh khảnh gầy guộc cùng mái tóc dài xõa đen nhánh của người con gái phía trước, Trương Mỹ Linh không nén được nảy sinh ra ảo giác, có phải người này đã từng gặp qua ở đâu rồi hay chăng. Dường như nữ nhân kia vẫn không phát giác ra sự xuất hiện của Trương Mỹ Linh, nàng vẫn ngẩng đầu thành tâm ngước nhìn lên bàn thờ.
Kỳ lạ là dù ở sau lưng người con gái kia, nhưng Trương Mỹ Linh chợt nhận ra, thanh âm trong trẻo cô nghe được lại như lời thì thầm ngay bên vành tai. Tâm không tránh khỏi một trận chấn động, Trương Mỹ Linh theo bản năng mà ngoái cổ nhìn sang bên cạnh.
Chỉ là, không có một ai.
Tiếng gõ mõ tụng kinh trong trẻo cũng đột ngột im bặt, cả không gian âm u trong giây lát rơi vào lặng thinh. Trương Mỹ Linh đưa mắt nhìn sống lưng cô gái trẻ phía trước, lúc nãy cảm thấy nàng ấy thật gầy, hiện tại lại trông giống một khối hình nộm bằng giấy nhiều hơn.
Càng nghĩ lại càng thấy rợn cả tóc gáy, Trương Mỹ Linh không nén được mà lên tiếng gọi nhỏ: "Chị gì ơi..."
Không có tiếng đáp lại, cô gái kia vẫn ngồi ngay đơ như một khúc gỗ.
Trương Mỹ Linh thầm hô lên không ổn, sau đó nhanh chóng chống tay đứng dậy. Chỉ là vừa định xoay người chạy đi, thì đằng sau lưng bỗng vang lên thanh âm trong trẻo đến ma mị.
"Rằm tháng bảy, âm duyên kết, xin người đừng quên."
Trận gió lạnh hất tung mái tóc xõa ngang vai, Trương Mỹ Linh giật mình quay lại đằng sau.
Hoàn toàn không có một ai.
"Tỉnh, tỉnh." —— Tách một tiếng, ánh đèn trong căn phòng nhỏ sáng bừng, Trương Mỹ Linh bật dậy như lò xo, cả người mồ hôi đầm đìa.
Thì ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
"Tỉnh chưa con? Đi, cùng bố mẹ vào viện." Sắc mặt của mẹ vô cùng không tốt, trên người đã vận sẵn quần áo ra ngoài.
Trương Mỹ Linh đầu bù tóc rối liếc nhìn đồng hồ, mắt trợn ngược đầy kinh ngạc. "Mới ba giờ sáng, vào viện làm gì hả mẹ?"
"Bác con quẫn trí, đêm qua treo cổ tự tử. May mắn được phát hiện, giờ đang ở bệnh viện Quân y."
Treo... treo cổ?!
Cả chặng đường xe chạy tới bệnh viện Quân y, bố Trương Mỹ Linh không nói lời nào. Tuy nhiên nhìn tốc độ bạt mạng trên đường mà bố phóng thì cũng đủ hiểu ông đang hoang mang và lo lắng đến nhường nào.
Nhà có bốn anh em trai, nay một người từ đại tá trong Quân đội vì một số lý do oan ức mà mất việc, thậm chí còn bị nhà Nước khai trừ khỏi Đảng dẫn tới nghĩ quẩn tự tử, có anh em ruột nào mà không lo lắng? Trương Mỹ Linh biết điều lặng im, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa kính. Khung cảnh xung quanh xượt qua mờ ảo, dưới màn mưa rả rích lại càng thêm nhạt nhòa.
"Đúng là tháng Cô Hồn, cái gì cũng xui tận mạng." Mẹ thở dài não nề, sau đó bất lực tựa lưng vào ghế mà nhắm mắt.
Tháng bảy âm lịch, ngày rằm xá tội vong nhân.
Trong dân gian, người ta quan niệm rằng, hàng năm vào tháng bảy âm lịch, chính là tháng của cô hồn dã quỷ. Đặc biệt ngày rằm trong tháng được gọi là ngày xá tội vong nhân – ngày mà Quỷ Môn Quan mở để ma quỷ tự do ra vào dương thế, đó cũng là ngày "Âm khí xung thiên".
Cho nên trong tháng này, người ta thường kiêng kỵ, tránh làm rất nhiều việc. Chẳng hạn như không ngoái cổ quay đầu nhìn lại phía sau, dù có cảm giác hình như có người đang đi theo mình hoặc gọi tên mình. Hay là không cắm đũa đứng giữa bát cơm, vì đó là hình thức cúng tế, cũng giống như kiểu thắp hương, dễ dẫn dụ ma quỷ vào nhà ăn chung...
Trương Mỹ Linh thật ra đối với những chuyện tâm linh đều nửa tin nửa ngờ, đôi lúc chỉ là dọa mình yếu bóng vía. Nhưng thật ra theo quan niệm của bố mẹ từ trước tới nay thì 'có thờ có thiêng, có kiêng có lành', cho nên dù trong lòng không phải mê tín, nhưng Trương Mỹ Linh vẫn âm thầm tuân thủ 'truyền thống' của gia đình.
Chỉ là giấc mơ kia lại quá chân thật.
Rằm tháng bảy, âm duyên kết, xin người đừng quên...
Trương Mỹ Linh giật mình choàng tỉnh. Chỉ chợp mắt một lát trên xe, vậy mà giấc mộng cùng cô gái kỳ lạ kia lại tìm đến.
Chắc chắn là do nghĩ nhiều quá rồi.
Bố Trương Mỹ Linh dừng xe trước tòa nhà ở khu C – nơi dành riêng cho các vị quan chức cấp cao của nhà Nước. Ông ngoái đầu lại nói: "Hai mẹ con vào trước đi, bố đi gửi xe rồi vào sau."
Sở dĩ bác của Trương Mỹ Linh đã bị khai trừ khỏi Đảng nhưng vẫn được điều trị tại khu này là bởi vì còn không ít người ở dưới trướng của ông khi vẫn còn là Đại tá. Người ta cũng là vì cái ơn, cũng là vì nể trọng nên quanh hành lang phòng hồi sức dù mới gần bốn giờ sáng đã có người này người kia qua lại đến thăm.
Không khí ảm đạm bao phủ, dù cũng không hẳn là ít người nhưng chẳng ai đủ sức mà nói với nhau lời nào. Trương Mỹ Linh nhìn bác gái khóc nức nở, cũng không dám tiến lại hỏi han. Chỉ là lúc này càng hỏi thì lại càng khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn mà thôi.
Cô ngồi xuống cạnh ông anh họ, nhìn gương mặt thất thần mệt mỏi của hắn cũng không đành lòng. "Lão Trư, ổn không?"
"Vẫn còn trong phòng hồi sức, chưa ai được vào."
Lão Trư là biệt danh Trương Mỹ Linh thuận tiện gọi ông anh họ từ bé, chỉ là đến lúc lớn như thế này vẫn không bỏ được. Lão Trư vai vế tuy là anh cả trong nhà đằng nội, thế nhưng tuổi tác cũng chỉ bằng Trương Mỹ Linh, cho nên cả hai xưng hô với nhau vẫn rất tùy tiện.
"Ý ta là, nhà ngươi có ổn không?"
Lão Trư mệt mỏi lắc lắc đầu, rồi lại nhắm mắt ngả người tựa lưng vào tường: "Chắc chắn ta sẽ không bao giờ muốn nhìn lại cảnh tượng ấy lần thứ hai."
Trương Mỹ Linh không đáp, nhưng bàn tay không ngừng vỗ vỗ lên vai Lão Trư an ủi. Thì ra hắn chính là người đầu tiên phát hiện ra bác cả treo cổ tự tử. Với một người con, chắc chắn sẽ không hi vọng nhìn thấy cảnh tượng nào kinh khủng như vậy.
"Cuối tuần giỗ ông nội, nhà ngươi có về quê không?" Không biết đã qua bao lâu, Lão Trư lên tiếng hỏi.
"Có." Trương Mỹ Linh do dự rồi nói. "Bà đã biết chưa?"
Lão Trư gật đầu, day day huyệt thái dương. "Bà đang trên đường lên đây rồi."
Dứt lời, không gian lại rơi vào lặng yên.
Ngoài trời mưa vẫn rả rích không ngừng, vỗ lên tấm kính trong suốt những hạt nước li ti, ai oán đau thương mà trượt dài như dòng nước mắt.
"Anh Hải." Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Trương Mỹ Linh gọi tên thật của Lão Trư. Hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đáp: "Ừ?"
"Bác cả sẽ ổn thôi."
Trương Mạnh Hải nhìn chòng chọc cô em gái, hồi lâu sau nhẹ mỉm cười. "Ừ."
Năm giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối đen.
Kỳ thực ngồi bên ngoài chờ tới giờ được vào thăm người bệnh có chút buồn chán, Trương Mỹ Linh đành xuống dưới tầng một, lững thững tản bộ. Bởi vì bệnh viện Quân y này quá lớn, đối với đứa mù phương hướng như Trương Mỹ Linh thì chính là một mê cung khổng lồ, thế nên cô cũng chỉ dám đi loanh quanh khu nhà C.
Dãy hành lang vắng tanh, ngoại trừ phòng trực đầu tiên còn sáng đèn thì những phòng khác đều khóa cửa tắt điện tối om. Ánh sáng trắng xanh của đèn tuýp ngoài hành lang hắt xuống nền gạch, vừa lạnh lẽo lại vừa ảm đạm. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng trong không gian, cùng cơn gió lành lạnh khẽ lùa mái tóc.
Thời tiết đã bước sang mùa thu, cái lạnh se se của buổi đêm khiến Trương Mỹ Linh hơi nổi da gà. Ban nãy vội vội vàng vàng vào viện chỉ mặc mỗi cái áo phông cộc tay, lúc này có chút hối hận. Trương Mỹ Linh ngồi xuống dãy ghế màu xanh ở ngoài hành lang dành cho người nhà bệnh nhân, mệt mỏi thất thần nhìn vào khoảng trời đen vô tận.
"Tháng bảy tháng Cô Hồn..." Cô lẩm bẩm, thở ra một hơi não nề.
Chỉ là không nghĩ đến, lại có người tiếp lời.
"Đêm trăng tròn, Quỷ Môn Quan mở."
Trương Mỹ Linh giật
»