Phá băng
Edit: Miến Pb.M
Ông trời phù hộ, mắt của Thạch Đầu không có bị mù, chỉ là mắt trái thoáng bị hao tổn, thị lực giảm xuống. Hai mắt đều có thể nhìn vẫn như bình thường, nhưng khi che khuất mắt phải để nhìn vật, nhìn xa xa sẽ có chút mơ hồ. Ta vui mừng rất nhiều, Bạch Tử đả kích nói:“Mắt trái của hắn bị hao tổn, hai mắt nhìn vật có khác biệt, năm rộng tháng dài, mắt phải hao tổn quá độ, sớm hay muộn thì cũng sẽ biến thành giống như mắt trái.”
Ta vội vàng tìm tờ giấy trắng, vẽ ước chừng những rặng núi lớn núi nhỏ, treo lên trên tường, bảo thị nữ dùng thìa xúc cơm phân biệt che khuất mắt trái mắt phải của Thạch Đầu, cho hắn làm một chút thí nghiệm về độ thị lực bị hao tổn, sau đó chán nản phát hiện thị lực của hắn theo nguyên bản phi công . biến thành ước chừng . độ đại cận thị.
Thị lực của Thạch Đầu khác biệt tạm thời không biểu hiện ra, không biết nỗi khổ này, cũng không để tâm.
Nhưng là trước khi xuyên qua ta từng bị cận thị, sâu sắc chịu nỗi khổ này, nghĩ đến thế giới này không có kính mắt, cơn phẫn nộ trong lòng liền bốc cháy, lập tức ngồi ở đầu giường, đích thân bắt tay truyền thụ võ lâm bí tịch độc nhất vô nhị của thế kỷ hai mươi mốt: [vật lý trị liệu cho mắt] cho hắn, lại dạy phải dùng nhiều cẩu kỷ [] với cây long nhãn pha nước uống.
“Nàng giúp ta pha nước, nếu không không uống.” Thạch Đầu mất hứng than thở, hắn thích động không thích tĩnh, nay tay chân không cho phép nhúc nhích, liền giống như Tôn Ngộ Không mắc phải lời nguyền của vòng Kim Cô, cả người khó chịu, hận không thể lật đến lật đi, nhảy xuống giường chạy hai bước.
Hắn động một lần ta liền tát hắn một cái, thấy tiểu tử kia không sợ đau, đành phải uy hiếp nói:“ Khó chịu nữa cũng phải chịu đựng! Nếu chàng thực sự đem chính mình thành tàn phế ! Ta…… Ta sẽ không muốn chàng !”
Thạch Đầu mặt hơi hơi đỏ một chút, không động đậy loạn xạ nữa, nhưng lại đảo mắt nhìn đến bên ngoài có dược đồng đi qua, lập tức áp dụng giáo huấn của đại nam nhân, nói:“Ta muốn động liền động, ai quan tâm nàng muốn hay không muốn ta ?!”
Ta đối với màn diễn xuất này của hắn thực giận, phản bác lại, nói:“Được lắm, chàng cái tên tiểu tử xấu xa này, cẩn thận ta sẽ hồng hạnh xuất tường ở sau lưng chàng!”
Thạch Đầusửng sốt nói:“Nàng như vậy không biết xấu hổ sao?! Trừ bỏ ta ra thì có ai muốn chứ?”
Ta lấy tay chỉ lên trên đầu hắn, cố ý gõ từng cái từng cái một, rồi đếm:“Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ Triệu Lục, chàng quản được ta có ai muốn hả?!”
Thạch Đầu không hé răng .
Ta thấy hắn sinh khí, lập tức thấy hối hận, hai người đồng sinh cộng tử đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại biết rõ hắn thích sĩ diện trước mặt người khác ghét trách cứ, nay cả người đều là thương, chịu không nổi kích thích, ta làm sao có thể nói lời nói mà không dùng đầu óc, lung tung mạnh miệng? Nghĩ đến đây, ta vội vàng vươn tay định sờ sờ đầu hắn nói xin lỗi.
Không ngờ, Thạch Đầu đột nhiên há mồm, giống như con chó nhỏ hung hăng cắn một phát lên trên mu bàn tay của ta, đau đến mức khiến ta kêu thảm thiết một tiếng, liên tục cầu xin tha thứ, thề tuyệt đối sẽ không thay đổi thất thường, không tìm Trương Tam Lý Tứ, mới bằng lòng nhả ra……
Hắn nói:“Nàng tới gần chút.”
Ta xoa xoa tay, nước mắt giàn giụa, không thuận theo.
Hắn lại nói:“Nàng cúi đầu, lại đây chút.”
Ta nhìn bốn dấu răng nhỏ đỏ lừ lự, liều chết không thuận theo.
Hắn thở dài:“Lại đây, ta có điều bí mật muốn nói với nàng.”
Ta nghĩ một chút, rốt cục nghe theo .
“Đến gần hơn một chút, lại gần đây một chút……”
Tiến lại gần, ta đang muốn mở miệng, hắn bỗng nhiên không nói nữa, hơi hơi ngẩng đầu, duỗi thẳng thân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Phát sốt làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn rất nóng, đầu lưỡi mang theo vị thuốc đắng chát cùng một chút xíu vị ngọt của mật đường, tràn ngập khoang miệng, nóng cháy giống như lò luyện, đem dung nham nóng bỏng khuynh nhập với núi băng, rốt cục xé bỏ tấm màng ngăn cách, phá bỏ hàng phồng ngự. Đầu lưỡi giao triền không hề run run nứa, hàm răng khẽ chạm lẫn nhau không hề sợ hãi nữa, cảm giác thật kỳ diệu tốt đẹp, ta rốt cục học được đáp lại nụ hôn ngốc nghếch vụng về mà lại ôn nhu này, mỗi một tấc da thịt đều khát vọng nhiệt độ cơ thể của đối phương, kề sát gắn bó, không muốn li khai.
Nguyên lai hôn cũng không đáng sợ, chỉ là chưa gặp được người ấy để yêu.
Nguyên lai yêu cũng không khó hiểu, chỉ cần hôn người ấy có thể hiểu được.
Bạch tuộc đập nát bình, ngo ngoe bò ra bờ cát, phát hiện nước biển mằn mặn diệu kỳ, san hô diễm lệ, bèo nước khiêu vũ, thế giới bát ngát, tựa như không điểm dừng.
Nó phát hiện thế giới này không phải chỉ có bi kịch, còn có trời xanh mây trắng, chim hót líu lo hoa thơm ngào ngạt, còn có ruộng lúa mười dặm, mục tiếng sáo mục, còn có cánh chim ưng bay liệng trên sa mạc rộng lớn, lẻ loi như làn khói. Chính là ta trốn tránh ẩn núp, lo lắng đề phòng, thiếu chút nữa bỏ qua một đường phong cảnh đẹp, thiếu chút nữa bỏ lỡ hắn.
Ta hôn một chút, tinh tế hôn, hôn lên mái tóc dài mềm mại của hắn, hôn lên hàng mi rậm đậm, hôn lên cặp mắt bị thương, hôn lên chiếc mũi bị bôi thuốc, hôn lên hai gò má bị cắt bởi đao thương, hôn lên đôi môi khô nứt……
May mắn, tới kịp, không có bỏ lỡ hắn.
Ta gắt gao cầm tay hắn, Thạch Đầu lật lại tay nắm chặt lại, nắm xương tay của ta đến phát đau, hắn lẳng lặng nói:“Lạc Nhi, đợi lành thương, chúng ta liền đi thảo nguyên, thăm đại ca……”
Ta ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, không nên làm cho cảm xúc của bệnh nhân chịu kích thích, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui liên tục gật đầu:“Mang theo rượu mạnh tới, Thác Bạt đại ca nhất định rất vui mừng.”
Thạch Đầu cũng không nói tiếp, thật lâu sau thở dài một tiếng:“Ta mắc nợ đại ca, cả đời này cũng không đền hết được.”
Ta biết hắn đã đoán ra chân tướng rồi, quay đầu nhìn lá rụng ở phía ngoài cửa sổ, không dám nhìn hắn nữa.
Thạch Đầu nhìn chằm chằm trần nhà, nhỏ nhẹ nói:“Đại ca trọng tình nghĩa, hiếm mà nàng không thích được ngay, ta biết hắn sẽ không bỏ lại nàng một mình chạy trốn, nhất định là đi nghĩ cách cứu viện, liền để nàng kéo dẫn Long súc sinh, yên lặng quan sát biến cố bất ngờ sẽ xảy ra. Ta biết chính mình khó thoát khỏi đường chết, nhưng nàng còn có một đường sống, nếu đem nàng phó thác cho đại ca, hắn sẽ coi sóc nàng so với tròng mắt còn thận trọng hơn, nhưng là ta vạn vạn không nghĩ tới……”
Ta không dám trả lời.
Ngón cái của Thạch Đầu xoa đi xoa lại đường văn tay ở trong lòng bàn tay ta, cách một hồi lâu mới nói:“ Lúc đó, ta giống như là phát điên, nghĩ, thà rằng mình chết, cũng không thể để cho nàng chết, bởi vì nếu nàng chết rồi, trên đời này sẽ không có người mỗi ngày sẽ nghĩ đến ta .”
Ta kinh ngạc một chút.
“Phụ thân mất, đại ca mất, Lạc Nhi…… Ở cạnh ta chỉ có nàng thôi, nàng đừng buông tay.” Thạch Đầu giống như quay về thời điểm chín tuổi lúc phụ thân qua đời, xưa nay kiên cường trưởng thành sớm, hắn chỉ có những lúc như thế này mới có thể biến trở lại thành cái đứa bé yếu ớt bất lực kia, sẽ ở trong bóng đêm vụng trộm rơi lệ. Hắn si ngốc nhìn ta, trong mắt tràn đầy khẩn cầu cùng kỳ vọng,“Cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta.”
Như buổi đêm năm ấy sao rơi đầy trời, ta kiên định nắm chặt tay hắn, lại thề lần nữa:“Ta sẽ cùng chàng, vĩnh viễn làm bạn cùng chàng, chàng biết không? Ông trời sắp đặt con người rất công bình, khoa học đã từng có luận chứng, nói là năng lực chịu đựng trong tâm lí của nữ nhân cứng cỏi hơn một ít, tuổi thọ cũng lâu dài hơn một ít so với nam nhân, chờ sau khi biến thành ông già bà già, ta sẽ chết muộn hơn chút so với chàng, thu thập phòng ở, xử lý việc nhà, tương lai chàng phải đợi ta ở trên cầu Nại Hà, hai ta còn phải giúp đỡ nhau mà đi.”
Thạch Đầu nhịn không được nở nụ cười, mắng:“Chỉ nói hưu nói vượn, Khoa Học không phải là tên của con gà hoa lau nhỏ mà trước kia nàng nuôi sao? Nó ở đâu ra có thể luận chứng hả? Năng lực chịu đựng của nữ nhân sao có thể mạnh hơn có thể so với nam nhân? Cũng không biết nàng từ nơi nào học được nhiều ngụy biện như vậy!”
Nhớ tới Khoa Học bị hắn trộm để hầm ăn, ta mặt đỏ tai hồng, nhảy xuống giường, xông tới phòng bếp nhỏ bưng canh gà ra cho hắn.
Lại thấy Nam Cung Minh đang ảm đạm đứng ở sau tường hoa của hành lang gấp khúc, nhìn ta đến thất thần, thẳng đến khi Bạch Tử ở bên cạnh kéo hắn vài lần, mới tập tễnh rời đi. Khi rời đi, Bạch Tử quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái, lúc ngoái đầu nhìn lại, như hàn cung trích tiên, không vui không buồn, lại lạnh lùng khiến cho tâm lý của ta có chút sợ hãi khó hiểu.