Mạnh Dương cảm thấy đầu rất đau, vô cùng đau, hơn nữa còn cảm thấy hơi lạnh, bởi vì gió đang thổi, đồng thời có mưa rơi trên người cậu.
Mưa? Mạnh Dương có điều nghi ngờ, vì sao lại rơi trên người cậu, không phải cậu đang ở trong hang động sao?
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Dương liền xác định cậu đã không còn ở trong hang động, thậm chí cũng không phải ở vách đá sâu trong núi.
"Này, cậu không sao chứ?"
"Nhìn bộ dáng của cậu ấy có vẻ là ngất đi rồi?"
"Cậu ta tại sao lại nằm giữa đường như vậy?"
"Có thể là uống nhiều quá rồi?"
"Cũng thật là quá nguy hiểm, quả thực không xem sinh mệnh của mình ra gì cả!"
Mạnh Dương nghe thấy giọng nói xung quanh, chậm rãi hé mở mắt, mặc dù ánh nhìn rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người vây quanh cậu.
Cậu đã mù nhiều năm như vậy, làm sao lại có thể nhìn thấy chứ? Hiện tại nhất định vẫn là ở trong mơ, rất nhanh sẽ tỉnh lại, nghĩ như vậy, Mạnh Dương lại lâm vào hôn mê.
......................................................!
Mạnh Dương tỉnh lại ngày thứ hai, được đưa từ bệnh viện về nhà, cậu ngồi dựa vào đầu giường, ngắm nhìn căn phòng quen thuộc trong ký ức một lần lại một lần, sau đó híp mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Cậu đã nhiều năm không nhìn thấy đồ vật, sau nhiều năm bị mù, hiện tại cậu mới sâu sắc cảm nhận được thì ra cảm giác được nhìn thấy mọi vật thật là tốt.
Cậu làm sao cũng không thể ngờ rằng, cậu một mực chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi năm xuân hạ thu đông, đợi đến mức có thể trọng sinh, đợi đến mức cơ hội đến một lần nữa, cậu quay về thời điểm hết thảy vẫn còn kịp.
Lúc tỉnh lại ở bệnh viện cậu xác định đây không phải là giấc mơ, cho nên đã khóc thật lâu, y tá cho là cậu khó chịu, gọi bác sĩ đến giúp cậu kiểm tra một lần nữa.
Trong lúc Mạnh Dương hưởng thụ cảm giác có thể nhìn thấy một lần nữa, cửa phòng đột nhiên chậm rãi bị đẩy ra, Mạnh Dương quay đầu nhìn sang, lập tức sinh ra cảm giác phẫn nộ khi bị một người hung hăng bóp cổ khiến cho hô hấp khó khăn.
"Mạnh Dương cậu không sao chứ?" Vu Quân Thần dáng vẻ lo lắng sốt ruột hỏi thăm Mạnh Dương.
Mạnh Dương mặt không biểu tình nhìn cậu ta không trả lời.
"Tớ ở nước ngoài nhận được điện thoại của mẹ, nghe nói cậu bị xe đụng, còn phải nhập viện, tớ rất lo lắng, cho nên liền lập tức trở về." Vu Quân Thần đi đến bên giường ngồi xuống, quan sát Mạnh Dương quan tâm hỏi thăm: "Cậu bây giờ cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?"
Mạnh Dương nhẫn nhịn hận ý cùng giận dữ, chậm rãi lắc đầu.
"Cậu không sao thật tốt." Vu Quân Thần thở dài nói: "Cậu tại sao lại bất cẩn như vậy? Trong ngày sinh nhật lại kém chút bị xe đụng, Lạc Thịnh đâu? Cậu ta không ở bên cậu sao?"
Vu Quân Thần vừa nói xong, Lạc Thịnh liền đẩy cửa tiến vào, hắn trước nhìn thoáng qua Vu Quân Thần, sau đó mới nhíu mày nhìn Mạnh Dương nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể chạy ra đường nằm? Không phải chỉ là không cùng cậu đón sinh nhật thôi sao? Cáu kỉnh cũng có mức độ thôi chứ?"
" Cậu ấy mới từ bệnh viện trở về, thân thể khẳng định vẫn còn không thoải mái, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy sao?" Vu Quân Thần lộ ra dáng vẻ tức giận, nhìn Lạc Thịnh nói: "Tớ trước khi xuất ngoại không phải đã nói với cậu, cậu nhất định phải cùng cậu ấy đón sinh nhật hay sao? Tại sao cậu không ở bên cậu ấy? Nếu như cậu ở bên cạnh cậu ấy thì cậu ấy sẽ xém chút nữa bị xe đụng sao?"
"Tôi cũng muốn cùng cậu ta đón sinh nhật, nhưng ông ngoại tôi đột nhiên gọi đến nói muốn mở một cuộc họp gia tộc, những người cậu của tôi cũng không dám không đi, tôi lại càng không thể không đi.
Đồng thời tôi đã nói cho cậu ta biết, qua một thời gian ngắn sẽ bù đắp lại, ai mà ngờ tính tình cậu ta lại thất thường như vậy, lại có thể chạy ra đường nằm chứ." Lạc Thịnh dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Mạnh Dương: "Sinh nhật mỗi năm đều có, không tổ chức một lần có gì ghê gớm."
Vu Quân Thần nhìn về phía Mạnh Dương nói: "Mạnh Dương, cậu ấy cũng không phải cố ý, cậu đừng tức giận nữa.
Vừa vặn qua mấy ngày nữa cũng là sinh nhật của tớ, như vậy hai chúng ta cùng tổ chức có được hay không?"
"Tôi sẽ tổ chức cho hai người, xem như bù đắp cho cậu, sẽ tổ chức cho các ngươi một buổi tiệc náo nhiệt, cũng sẽ mời bạn bè của các ngươi đến cùng chúc mừng sinh nhật." Lạc Thịnh nhìn Mạnh Dương nói: "Như vậy cậu đã hài lòng rồi đi?"
Mạnh Dương ở trong lòng cười lạnh, nhìn hai kẻ trước mặt kẻ xướng người họa, kỹ năng diễn xuất thật là không tồi.
Cậu cũng không cần tập trung tinh thần, chỉ cần hô hấp bình thường đều có thể ngửi thấy mùi sữa tắm giống nhau như đúc trên người hai bọn họ, hai người này khẳng định mới từ khách sạn đến, sau đó lại làm bộ một trước một sau tiến vào.
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi." Mạnh Dương uể oải nói, sau đó giả vờ rất mệt mỏi nhắm mắt nằm xuống.
Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh liếc nhau một cái, sau đó Vu Quân Thần đứng lên nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, nếu muốn ăn gì nói với tớ, tớ giúp cậu làm."
Vu Quân Thần sau khi nói xong, nhìn thấy bộ dạng Mạnh Dương giống như đã ngủ thiếp đi, cũng không trả lời, lại liếc nhìn Lạc Thịnh, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Lạc Thịnh cũng không lập tức rời đi, mà đi đến phòng Quân Thần.
Sau khi vào phòng Vu Quân Thần dáng vẻ áy náy nói: "Em cùng Mạnh Dương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em hiểu rõ tính cách của cậu ấy, tính khí đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nếu như tức giận thì cũng rất nhanh liền nguôi giận, cậu ấy càng trầm mặc thì càng chứng tỏ cậu ấy thực sự đã tổn thương.
Chúng ta không nên...!không nên vào ngày sinh nhật cậu ấy, ở sau lưng cậu ấy làm loại việc như vậy, nếu như cậu ấy chỉ muốn cùng anh đón sinh nhật, thì anh nên đáp ứng nguyện vọng này của cậu ấy."
"Anh bây giờ căn bản không muốn ở cùng cậu ta, mỗi lần anh cùng cậu ta dùng cơm, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của em.
Người anh yêu hiện tại chính là em không phải cậu ta, đã không yêu chính là không yêu, cũng bởi vì cậu ta mà chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau, anh cảm thấy chúng ta đã rất suy xét đến cảm nhận của cậu ta, căn bản chẳng làm gì có lỗi với cậu ta cả.
Anh vẫn nhân lúc này nói rõ rằng với cậu ta, anh cùng cậu ta hảo tụ hảo tán, về sau còn có thể làm bạn."
"Em đã thăm dò cậu ấy rất nhiều lần, cậu ấy thực sự rất yêu anh, không dễ dàng gì đồng ý chia tay anh." Vu Quân Thần đỡ trán, có chút bất lực nói: "Dù sao thì là chúng ta có lỗi với cậu ấy trước, vẫn nên suy nghĩ biện pháp để chuyện này ít gây tổn thương đến cậu ấy nhất."
"Anh với cậu ta chỉ là mối quan hệ yêu đương, cũng không phải kết hôn, mà nếu như có kết hôn thì tình cảm đã hết cũng sẽ ly hôn, hiện tại anh muốn chia tay cậu ta, chẳng lẽ cậu ta không đồng ý liền không thể chia tay sao?" Lạc Thịnh có chút tức giận lại có chút bất đắc dĩ nói: "Em không thể quan tâm một chút đến cảm nhận của anh sao? Còn cảm nhận của em nữa, em có thể hay không ích kỷ một chút, đừng lúc nào cũng lương thiện như vậy luôn suy nghĩ cho người khác?"
"Em đương nhiên quan tâm cảm nhận của anh, nhưng là hiện tại..." Vu Quân Thần nắm lấy tay Lạc Thịnh tựa đầu lên vai hắn: "Hiện tại không phải thời điềm thích hợp để anh đề cập chuyện chia tay với cậu ấy, vẫn là đợi thêm chút nữa, qua đoạn thời gian này rồi nói sau."
"Anh không chờ được nữa, nhất định phải mau chóng nói rõ ràng với cậu ta." Lạc Thịnh nghiêm túc nói: "Anh không muốn lén lút nữa, anh muốn để tất cả mọi người biết người anh yêu chính là em."
"Thế nhưng...!coi như anh cùng cậu ấy chia tay thì chúng ta cũng không thể ngay lập tức công khai, nếu không với tính cách của Mạnh Dương không biết được cậu ấy sẽ làm ra sự việc gì." Vu Quân Thần dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lạc Thịnh nói: "Cứ xem như là vì em, ít nhất đợi thêm một hai năm nữa hãy đề cập đến việc chia tay với cậu ấy, sau đó chờ đến khi em sắp tốt nghiệp chúng ta lại công khai ở bên nhau.
Khi đó tình cảm của cậu ấy đối với anh cũng sẽ nhạt đi, có thể càng nhanh chấp nhận việc hai chúng ta ở bên nhau, đồng thời sẽ không cảm thấy tổn thương vì bị phản bội, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt đúng không?"
Lạc Thịnh nhìn Vu Quân Thần một hồi, sau đó ôm chặt cậu, bất đắc dĩ nói: "Em thật là hiểu tra tấn anh, em biết rõ là vì em muốn anh như thế nào anh đều nguyện ý."
"Cám ơn anh." Vu Quân Thần ôm lấy khuôn mặt Lạc Thịnh và hôn lên.
Hai người hôn nhau một lúc bắt đầu cởi xuống quần áo đối phương.
......................................................!
Mạnh Dương nhắm mắt lại, hồi ức xảy ra ở kiếp trước từng chút hiện về.
Cậu đối với Lạc Thinh lvừa gặp đã yêu, sau đó chủ động theo đuổi hắn, sau mấy lần gặp, Lạc Thịnh cũng có cảm tình với cậu, thế là hai người liền bắt đầu ở bên nhau.
Mà Vu Quân Thần là con riêng của mẹ kế cậu, sau khi cha mẹ hắn ly hôn, cha cậu liền cùng mẹ hắn kết hôn, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng rất tốt.
Sau khi cậu và Lạc Thịnh ở bên nhau, Vu Quân Thần biết đến Lạc Thịnh, nhưng điều Mạnh Dương không biết là Vu Quân Thần đối với Lạc Thịnh cũng là vừa gặp đã yêu, tuy nhiên lúc đó còn e ngại quan hệ với Mạnh Dương nên tận lực tránh ở chung với Lạc Thịnh, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được tình cảm của chính mình, cùng Lạc Thịnh bắt đầu mối quan hệ mập mờ.
Mạnh Dương lớn lên có một khuôn mặt rất tinh xảo, nhưng tính cách lại vô cùng không tốt, mà Vu Quân Thần tuy rằng không xinh đẹp bằng Mạnh Dương, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ, điều đáng chú ý là, tính cách hắn vô cùng tốt, đồng thời rất biết nhìn mặt nói chuyện, cũng rất biết quan tâm chiếu cố tâm tình người khác.
Lạc Thịnh cảm thấy nếu như gương mặt của Mạnh Dương cộng thêm khí chất và tính cách của Vu Quân Thần, thì đúng là tình nhân hoàn mỹ.
Lúc đầu Lạc Thịnh cảm thấy cả hai đều rất tốt, rất khó lựa chọn, nhưng dần dần Lạc Thịnh cảm thấy hắn đã hoàn toàn yêu Vu Quân Thần, Vu Quân Thần chính là người mà định mệnh muốn hắn yêu thương chăm sóc.
Thế là khi Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần học năm hai, Lạc Thịnh chia tay Mạnh Dương, nhưng Mạnh Dương không đồng ý, nghĩ tất cả các biện pháp vãn hồi mối quan hệ, mà sau khi Lạc Thịnh công khai ở bên Vu Quân Thần, cậu mới ngẫu nhiên nghe được cha cậu và mẹ kế nói chuyện mới biết được thật ra Lạc Thinh và Vu Quân Thần đã sớm ở bên nhau, liên tiếp bị phản bội và đả kích, cậu thẳng thắn đoạn tuyệt hai người bọn họ, và đứng về phe đối lập.
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng kết quả cuối cùng là Lạc Thịnh vì che giấu việc Vu Quân Thần hãm hại Mạnh Dương, xuống tay hạ độc cậu, sau khi cho rằng cậu đã chết, hắn sai thuộc hạ đem cậu vào sâu trong núi vức xuống vách núi.
Sau khi bị ném xuống vách núi, cậu bởi vì bị một cây đại thụ ngăn lại mà không chết, nhưng cũng bởi vì trúng độc nên mắt mù, tai điếc, miệng câm một mình cô độc trải qua năm xuân hạ thu đông.
Những năm đó thực sự giống như vùng vẫy trong địa ngục đau khổ mà sống, cuối cùng là do hận thù cùng nỗi niềm chờ đợi một người chống đỡ, khiến cậu không cam tâm chết đi như vậy.
Sau đó dần dần quen với cuộc sống như vậy, cũng nắm rõ biện pháp sinh tồn, nhưng lại giống như dã thú mà sống sót.
Nếu như ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội, vậy thì những đau khổ cậu từng trải qua, kiếp này cậu sẽ đem tất thảy trả hết cho bọn họ..