Mạnh Dương vẫn đứng ở góc cầu thang, bí mật quan sát mọi người bên dưới.
Trong số những người ngồi bên dưới, có ba người là em ruột Lạc Tu, một người anh họ và hai người em họ, còn có vợ của bọn họ.
Mà Trình lão gia đến sau, vốn còn muốn bày ra tư thế trưởng bối, nhưng lại bị vài câu nói của Lạc Tu làm cho cứng họng.
Mạnh Dương chỉ nhìn thấy phần lưng của Lạc Tu, đã có thể cảm thấy khí thế khiến cho người khác cảm thấy áp lực, đừng nói những người đang trực tiếp đối diện với Lạc Tu.
Lạc Tu và con gái Trình lão gia đã ly hôn nhiều năm, thế mà ông còn ỷ vào thân phận ông ngoại Lạc Thịnh, ở trước mặt Lạc Tu bày ra dáng vẻ trưởng bối, muốn Lạc Tu xác nhận thân phận người thừa kế của Lạc Thịnh.
Mà Lạc Thịnh là đứa con do con gái ông cắm sừng Lạc Tu sinh ra, cũng không phải con ruột Lạc Tu.
Nhưng hiện tại Trình lão gia vẫn chưa biết những điều đó.
Trước mắt biết rõ Lạc Thịnh không phải con ruột Lạc Tu, ngoài trừ Mạnh Dương, chỉ còn Lạc Tu và mẹ hắn.
Mẹ Lạc Thịnh khẳng định cho rằng ngoại trừ bà ta, không còn ai biết chuyện này, cho nên mới một mực không nói ra, bởi vì nói ra đối bà không có bất kỳ lợi ích gì, không nói còn có thể khiến Lạc Thịnh kế thừa tài sản Lạc gia.
Mạnh Dương đoán lý do Lạc Tu vẫn luôn không nói chuyện này ra là muốn có cơ hội và thời gian thảnh thơi.
Hiện tại không nói là muốn lợi dụng chuyện này để trả thù Trình gia, bởi vì anh biết vì muốn để Lạc Thịnh kế thừa việc kinh doanh của Lạc gia, Trình gia đã tận tâm tận lực giúp đỡ.
Khi bọn họ kỳ vọng càng lớn, nhận đả kích cũng càng lớn, Lạc Tu đang chờ đợi cơ hội cho Trình gia một cú trí mạng.
Mạnh Dương nghĩ thầm, có lẽ vẫn còn nguyên nhân khác, nhưng sau khi chờ chuyện này được công khai, cậu mới có thể hỏi Lạc Tu rõ ràng về việc này.
Mạnh Dương nhìn thấy Lạc Tu đứng lên, lập tức quay người lên lầu.
Trình lão gia rời đi trước, ngoại trừ nhị đệ Lạc Tu-Lạc Kỳ cùng vợ trở về chỗ ở của mình, những người khác đều đến bên chỗ Lạc Minh tiếp tục bàn bạc sau này nên làm như thế nào mới tốt.
“Các ngươi nói đại ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đột nhiên quyết định kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là người đã từng yêu Lạc Thịnh, một người cha kết hôn với người yêu cũ của con trai mình, thật không giống ai?”
“Mạnh Dương mới mười chín tuổi, nguyên nhân kết hôn cùng đại ca nhất định là vì tiền.
Đại ca và cậu ta đã được pháp luật công nhận, cho dù có ly hôn, cậu ta cũng có thể nhận được một nửa tài sản của đại ca.
Đó đều là tiền của Lạc gia, nếu thật sự bị Mạnh Dương lấy đi, chỉ nghĩ đến đã cảm thấy lòng rỉ máu!”
“Các ngươi nói đại ca rốt cuộc nghĩ như thế nào, lúc trước tôi đều đề cử rất nhiều người môn đăng hộ đối cho anh ấy, anh ấy còn nói tôi đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ bỗng nhiên lại kết hôn với một cổ đông của một công ty nhỏ.”
“Loại tiểu nam sinh này, chỉ cần cho ít tiền chơi một chút là được, đại ca vậy mà lại kết hôn cùng cậu ta, đây là trúng tà hay sao?”
“Cậu ta đã trở thành bạn đời hợp pháp của đại ca, về sau nói không chừng chúng ta còn phải xem sắc mặt của cậu ta, chúng ta sống đến từng này tuổi, còn phải nhìn sắc mặt của một người trạc tuổi con mình, các ngươi nói xem việc này có hợp lý không?!”
“Hiện tại chỉ có thể cầu xin mẹ nhanh chóng trở về, chỉ có mẹ mới có thể trấn được cái nhà này.”
“Ta đã gọi điện cho mẹ, hiện tại bà không thể rời khỏi, cho nên không cách nào về ngay lập tức.
Mẹ đã nói, mọi chuyện chờ bà trở về lại nói, hiện tại mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không được gọi điện làm phiền bà, đợi bà trở về tức khắc sẽ xử lý chuyện này.”
“Hiện tại chúng ta cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ bác gái trở về rồi tiếp tục bàn.”
....................................
Lạc Tu tắm xong bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy Mạnh Dương đang ngồi trên giường nhìn anh, liền nói: “Tầng này vẫn còn rất nhiều phòng có thể ngủ, cậu không cần miễn cưỡng cùng tôi ngủ chung giường.”
“Tôi không miễn cưỡng a.” Mạnh Dương nhìn anh nói: “Chúng ta đều đã là bạn đời hợp pháp, ngủ chung giường không phải rất bình thường sao? Vả lại nếu để Lạc Thịnh biết được chúng ta vừa kết hôn đã chia phòng, thì càng có cớ chế nhạo và sỉ nhục tôi sao?”
Lạc Tu có chút mệt mỏi, không nói gì thêm, vén chăn nằm xuống giướng, sau đó cố gắng thả lỏng đại não và thân thể.
Mạnh Dương nhìn Lạc Tu có vẻ rất mệt mỏi, di chuyển đến bên cạnh anh, sau đó nhìn mặt anh nói: “Chú rất mệt sao?”
“Ừm...” Lạc Tu đúng là rất mệt mỏi, cho nên anh muốn nhanh chóng thả lỏng đại não và thân thể, nếu không những ngày tiếp theo, anh sẽ luôn đau đầu.
Mạnh Dương thấy thế, cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi, dùng điều khiển tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ hai bên đầu giường, sau đó nằm bên cạnh Lạc Tu ngủ.
Một mình sống dưới vách núi mười lăm năm, khiến Mạnh Dương quen với việc luôn phải cảnh giác, nếu không tùy thời có khả năng sẽ bị rắn độc, côn trùng công kích, thậm chí là dã thú tấn công, nhưng khi ngủ bên cạnh Lạc Tu, ngửi thấy mùi hương trên người anh, khiến Mạnh Dương có cảm giác vô cùng an tâm, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu có thể buông lỏng mà ngủ say.
Ngủ đến nửa đêm, Mạnh Dương đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bởi vì mùi hương quen thuộc khiến cậu yên tâm đã biến mất.
Cậu mở to mắt, quả nhiên bên cạnh đã trống không, cậu ngồi dậy, nhìn thấy Lạc Tu ngồi trên ghế sô phô cạnh tường kính.
Mạnh Dương xuống giường đi đến bên cạnh Lạc Tu, nhìn anh hỏi: “Chú làm sao vậy?”
“Không sao, cậu đi ngủ đi.” Lạc Tu nhắm mắt lại nói, chứng đau đầu của anh lại tái phát, càng nằm càng cảm thấy khó chịu, cho nên chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi.
Cho dù Lạc Tu không nói, cậu cũng biết bởi vì chứng đau đầu của anh tái phát, cho nên khó chịu không cách nào ngủ được.
Thời điểm kiếp trước, cậu đã từng chứng kiến dáng vẻ đau đớn của anh khi chứng đau đầu tái phát, so với hiện tại nghiêm trọng hơn.
Mạnh Dương xoay người đi vào phòng thay đồ bên cạnh, mở chiếc vali cậu mang theo, lấy ra thứ mà cậu đã đặc biệt chuẩn bị cho Lạc Tu, sau đó trở lại phòng ngủ.
Lạc Tu chịu đựng cơn đau đầu dừng như muốn nổ tung, toàn thân căng thẳng không cách nào buông lỏng, nhưng càng như vậy, thì càng mệt mỏi, càng mỏi mệt, thì chứng đau đầu tái phát càng nghiêm trọng.
Từ vài năm trước, anh bắt đầu bị đau đầu, bác sĩ nói là do tại nắm xe nhiều năm trước, và do làm việc trong thời gian dài không chú ý nghỉ ngơi.
Cho nên sau khi Mạnh Dương bởi vì cứu anh mà bị thương, anh mới luôn nghiêm khắc yêu cầu Mạnh Dương phải nghỉ ngơi thật tốt và định kỳ kiểm tra, chính là không muốn Mạnh Dương bị di chứng như anh.
Khi Lạc Tu vừa mới bắt đầu tiếp nhận quản lý công ty Lạc gia công ty, đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi do người gây ra, lúc đó anh bị thương ở đầu, nhưng vết thương nhanh chóng lành và bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại.
Sau khi anh chính thức tiếp quản công ty Lạc gia, anh lại bắt đầu ngày đêm xử ký đủ thứ chuyện, cũng như rất nhiều mối quan hệ không phân ngày đêm xử lý sự tình các loại, cũng như rất nhiều mối quan hệ xã giao âm thầm đấu đá nhau, khiến anh mỗi ngày không ngủ quá ba tiếng, có đôi khi thậm chí liên tục mấy ngày không ngủ, chỉ ở trên xe chợp mắt một chút, lại bắt đầu xử lý công việc.
Cứ như vậy thời mười mấy nắm trôi qua, từ một ngày nọ, anh bỗng nhiên đau đầu, ban đầu cũng không quá để ý, nhưng tình trạng đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng, anh mới đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ cho anh rất nhiều thuốc, nhưng chỉ có chút hiểu quả ngày lúc đầu, uống nhiều liền hoàn toàn không có hiệu quả, bác sĩ nói không còn cách nào hiểu quả, trừ khi anh để cho đầu óc và thân thể được nghỉ ngơi đầy đủ và thả lỏng.
Thế là Lạc Tu đã thử rất nhiều cách để mình có thể thả lỏng, trong quá trình này, anh lại thích thể thao mạo hiểm, bởi vì sau khi thích mạnh mẽ qua đi, anh cảm giác thư thái về cơ thể, tâm trí và tâm hồn.
Lạc Tu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo phảng phất mùi hương thảo mộc, mùi hương rất dễ ngửi, vả lại ngửi rất dễ chịu, anh mở mắt nhìn lư hương Mạnh Dương đặt trên bàn trà hỏi: “Đây là mùi hương gì?”
“Hương hỗ trợ giấc ngủ cho chính tôi điều chế.” Mạnh Dương nhìn anh nói.
Lạc Tu nhắm mắt lại, cẩn thận ngửi mùi hương bay ra từ lư hương.
Vì muốn chữa trị chứng đau đầu của mình, anh đã thử rất nhiều cách, từ xưa đến nay hương liệu rất được giới thượng lưu yêu thích, anh đã thử qua rất nhiều lần, nhưng hiểu quả không mấy khả quan.
Tuy nhiên Lạc Tu không nói rằng hương liệu không có tác dụng với anh, chủ yếu là không muốn đả kích Mạnh Dương.
Anh đã mời qua không ít bậc thầy điều hương giúp anh điều chế hương liệu trị chứng đau đầu, nhưng đều không đem lại hiệu quả, huống hồ Mạnh Dương thậm chí còn không phải thầy điều hương.
Nhưng Lạc Tu cảm thấy mùi hương này thật sự rất dễ chịu, có thể điều ra mùi hương khiến một người đang trong tình trạng đau đầu như anh cũng cảm thấy thoải mái, chó thể cho thấy Mạnh Dương rất có thiên phú.
Mạnh Dương sống một mình dưới vách núi mười lăm năm, mắt mù, tai điếc, miệng không thể nói, chỉ có thể dựa vào khứu giác phán đoán tất cả.
Trong mười lăm năm ấy, cậu dựa vào khứu giác tìm kiếm thức ăn, dựa vào khứu giác phán đoán hoàn cảnh xung quanh, khi có động vật nguy hiểm tiếp cận cậu, cho dù cách thật ra, cậu cũng có thể ngay lập tức ngửi thấy mùi của chúng, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể phân biệt nhứng thứ có độc.
Mạnh Dương cảm thấy may mắn chính là, sau khi cậu sống lại, khứu giác nhạy cảm của cậu không hề biến mất, thậm chí sau khi làm kiểm tra còn biết được rằng kỹ năng cảm nhận mùi hương của cậu rất cao..