Việc xảy ra ở trang trại khiến Lạc Thịnh vô cùng tức giận, nhưng Mạnh Dương lại cảm thấy mức độ này vẫn chưa đủ.
Cho nên Tiêu Khắc lại hẹn Lạc Thịnh đua xe, hắn lập tức đồng ý, trong lòng hắn vẫn còn ghi nhớ việc đua xe với Tiêu Khắc, muốn lấy lại mặt mũi lần thua bị Tiêu Khắc đánh bại.
Trước giờ đua bắt đầu, đường đua đã vô cùng náo nhiệt, tin tức lần trước Tiêu Khắc thắng Lạc Thịnh được lan truyền đã gây xôn xao bàn tán, vì vậy lần đua này người đến xem còn nhiều hơn trước.
"Gần đây không thấy Tiêu thiếu gia đua xe với người khác, trình độ đua xe của hắn thực sự như các ngươi nói, tiến bộ nhiều như vậy sao?"
"Nếu ngươi được xem cuộc đua lần trước của hai người họ, ngươi sẽ không còn hỏi như vậy, dù sao lần này ta cược Tiêu Khắc thắng."
"Nhưng không tận mắt chứng kiến, ta vẫn cảm thấy khó tin.
Dù sao Tiêu Khắc thua Lạc Thịnh không biết bao nhiêu lần rồi, nói không chừng lần trước là do may mắn mà thôi, để đảm bảo an toàn, ta vẫn cược Lạc Thịnh thắng."
"Nghe nói Tiêu Khắc thuê huấn luyện viên rất giỏi.
Thời gian gần đây không thi đấu với người khác là vì ẩn nấu khổ luyện kỹ năng.
Nếu như có thể phát huy nhue lần trước, ta nghĩ không có vấn đề."
Xe Lạc Thịnh đến trước, rất nhanh xe của Tiêu Khắc cũng đến.
Tiêu Khắc đậu xe trước khán đài, sau đó mở cửa xuống xe.
"Lạc thiếu gia." Tiêu Khắc đi đến trước xe Lạc Thịnh, vỗ vỗ đầu xe nói: "Xe mới nhìn không tệ, chiếc xe này của ngươi, ta muốn."
"Ngươi vừa mới may mắn thắng một lần đã quên trước đây thua không biết bao nhiêu lần sao, Mạnh miệng không sợ đau lưỡi sao?" Lạc Thịnh lạnh lùng nói.
Tiêu Khắc cười một cái nói: "Khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhẹn cũng chẳng có ý nghĩa gì, mỗi lần dùng xe cá cược cũng khá nhàm chán, không bằng lần này chúng ta cược cái khác?"
"Ngươi muốn cược cái gì?" Lạc Thịnh nhìn hắn hỏi.
"Ai thua thì mới tất cả người ở đây uống rượu.
Nếu đội ta thua, ta sẽ kính mỗi một người cược ngươi thắng một ly rượu, và cúi đầu xin lỗi nói ta không nên không biết lượng sức mình gây hấn với ngươi.
Nếu như ngươi thua, người cũng kính mỗi một người cược đội ta thắng một ly rượu, sau đó cúi đầu xin lỗi nói ta không nên tự cao tự đại, thế nào?"
Những người ở khán đài nghe thấy lời Tiêu Khắc nói đều ta nhìn ngươi người nhìn ta, cảm thấy lần này Tiêu Khắc đặt cược quá lớn.
Đối với con cái của gia đình giàu có như họ, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thể diện mới là việc lớn, nếu cuối đầu xin lỗi một nửa số người ở đây, thì sau này Lạc Thịnh còn mặt mũi nào gặp người.
Ngay cả khi Lạc Thịnh tự tin và chắc chắn mình cho thể thắng Tiêu Khắc cũng có phần do dự.
Thế nào? Lạc thiếu gia không dám cược sao?" Tiêu Khắc tiếp tục khiêu khích nói: "Trước đây ta đã thua rất nhiều làn, điều kiện ngươi đưa ra ta đều làm, ngươi chỉ mới thua một lần đã không dám đồng ý điều kiện ta đưa ra rồi sao? Thì ra Lạc thiếu gia lại nhát gan như vậy.
Nếu đã như vậy, để săn sóc cho trái tim bé bỏng của Lạc thiếu gia, không cược lớn như thế.
Ai thắng thì chọn một người trong số người cược đội mình thắng, người thua dựa theo lời vừa nói xin lỗi ba lần, như vậy được rồi phải không?"
Lạc Thịnh vẫn im lặng.
"Vẫn không dám cược sao? Thì ra lá gan của Lạc thiếu gia lại nhỏ như vậy? Vậy trận này không cần đua nữa." Tiêu Khắc nói với những người trên khan đài: "Tất cả giải tán đi.
Lạc thiếu gia nhát gan, sợ sẽ thua, thua rồi cũng không phục, cho nên không dám cược!"
Những người trên khán đài bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trước sự khiêu khích công khai của Tiêu Khắc, sắc mặt Lạc Thịnh càng ngày càng khó coi, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nếu như không trút được cơn giận trong lòng hắn sẽ càng khó chịu, thế là hắn đồng ý cá cược với Tiêu Khắc.
Hai người lái xe đến vạch xuất phát, Mạnh Dương lúc này đang núp trong xe, từ chân ghế sau vươn người ngồi dậy, sau khi xe dừng lại, hai người nhanh chóng hoán đổi vị trí.
Những lời Tiêu Khắc vừa nói, đều do Mạnh Dương bảo Tiêu Khắc nói như vậy, không phải Lạc Thịnh thích ở trước mặt mọi người sỉ nhục cậu sao? Trong lúc gia tăng mâu thuẫn, cậu cũng nên để hắn nếm trải cảm giác bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Khắc thực sự chăm chỉ khổ luyện.
Vì để không bại lộ việc Mạnh Dương thay thế hắn đua xe, hiện tại hắn đều trốn để luyện tập, và cũng giao hẹn với Mạnh Dương, trước khi hắn có thể đánh bại Lạc Thịnh bằng chính năng lực của mình thì sẽ không đua xe với bất kỳ ai khác.
Mạnh Dương cũng cố gắng hết sức dạy cho hắn những kỹ năng cậu đã được từ kiếp trước.
Mọi người xem trận đấu, chỉ cần nhìn quá trình hai chiếc xe truy đuổi nhau trên màn hình cũng đã cảm thấy vô cùng thích.
"Trái tim Tiêu Khắc cũng đủ khỏe, dám dùng phương thức nguy hiểm như vậy, nếu như không khống chế tốt mà đâm xuống...!nhất định bị thương nặng."
"Mặc dù nguy hiểm, nhưng hữu dụng, không phải ngay lập tức kéo giản khoảng cách sao?"
"Chỉ xem thôi đã cảm thấy mạo hiểm, phải tự tin vào kỹ năng của mình như thế nào mới dám lái như vậy?"
"Kỹ năng của Tiêu thiếu gia thực sự là tiến bộ thần tốc.
Cho dù là đấu với tay đua chuyên nghiệp cũng có thể giành chiến thắng."
"Đúng vậy, với kỹ thuật như vậy không tham gia vào các cuộc đua lớn thực sự đáng tiếc."
Sự chú ý của Mạnh Dương đang ở trạng thái tập trung cao độ.
Trong não cậu giờ đây, chiếc xe này chính là thân thể cậu, nhưng để có thể khiến cơ thể vừa linh hoạt vừa nhạnh nhẹn là việc không dễ dàng, những kỹ thuật nhìn tưởng chừng như nhẹ nhàng đơn giản lại là bằng chứng cho vô số lần luyện tập và khổ luyện trong kiếp trước của cậu.
Mỗi khi Mạnh Dương thể hiện kỹ năng cực ngầu của mình, người xem đều không khỏi kinh ngạc và reo hò.
Ngay cả những người cược Lạc Thịnh thắng cũng cổ vũ cho cậu, dây là sự ngưỡng mộ và thán phục của những người đam mê đua xe dành cho đối thủ mạnh.
Lần này Mạnh Dương không có ý định để Lạc Thịnh lật xe, cho nên khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, Lạc Thịnh thấy không còn cách nào đuổi kịp xe phía trước, tâm trạng nôn nóng mất tập trung.
Theo quy luật càng gấp càng rối, suýt chút va phải tảng đá lớn, sau khi phanh gấp, hắn đập mạnh tay lái để trút giận, tức đến lòng ngực muốn nổ tung.
Mạnh Dương lái xe đến đích đến, nhanh chóng đổi vị trí cho Tiêu Khắc một lần nữa.
"Cậu thật sự lợi hại." Tiêu Khắc nhịn không được cảm thán: "Thêm trọng lượng của một người, cậu vẫn có thể bỏ xa Lạc Thịnh như vậy, kỹ thuật của cậu lợi hại như vậy, tại sao lại không muốn người khác biết? Nhìn thấy những người đang reo hò không? Bọn họ đều vì thán phục kỹ thuật của cậu mới kích động như vậy.
Được người khác ngưỡng mộ và sùng bái chẳng phải là việc tốt sao?"
Mạnh Dương im lặng không trả lời Tiêu Khắc, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai nói không chừng cậu sẽ thể hiện kỹ thuật lái xe trước mặt mọi người, nhưng tuyệt đối không phải không hiện tại, bởi vì tư tưởng của những người trong giới hương đạo quá cổ hủ, trước khi cậu đạt được thành tựu nhất định, cậu không thể để hình ảnh của mình trở thành lý do gây tranh cãi.
Tiêu Khắc xuống xe chờ Lạc Thịnh lái xe đến, nhìn đám đông trên khán đài hò reo phấn khích về phía mình, tâm trạng của anh vô cùng tốt, mặc dù không phải anh là người thắng Lạc Thịnh, cho nên chưa đến mức cảm thấy tự hào, nhưng chỉ cần có thể khiến Lạc Thịnh khó chịu thì chính là việc anh cảm thấy vui nhất.
Và sớm hay muộn anh cũng sẽ đánh bại hắn bằng chính năng lực của mình.
Lạc Thịnh hai tay nắm chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu mới có thể đè nén cơn tức giận, sau đó mở cửa xe đi về phía Tiêu Khắc.
Thua là thua, cho dù có như thế nào, hắn cũng phải tự mình đối mặt.
"Ngươi nhớ kỹ, lần này vẫn là đội xe của ta thắng ngươi." Tiêu Khắc nhìn Lạc Thịnh nói xong, sau đó xoay người ngước lên khán đài lớn tiếng nói: "Hôm nay Lạc thiếu gia mời mọi người uống rượu, mọi người cứ sảng khoải uống nhiều một chút!"
Những người trên khán đài lại bắt đầu hò reo, chỉ có đám bạn của Lạc Thịnh giữ im lặng.
"Đi thôi, Lạc thiếu." Tiêu Khắc nói xong xoay người lên xe.
Lạc Thịnh nắm chặt tay, sau đó xoay người lên xe.
Hàng chục chiếc xe nối đuôi theo sau Tiêu Khắc tiến vào một quán bar trong thành phố.
Đa phần mọi người đều có bản năng thích xem náo nhiệt, cơ hội có thể thấy Lạc thiếu gia mất mặt lại hiếm có, bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy được.
Sau khi tất cả đến quán bar, Tiêu Khắc kêu mọi người gọi rất nhiều rượu, sau đó lớn tiếng nói: "Vừa nãy ai đã cược đội ta thắng? Muốn được Lạc Thịnh kính rượu, hiện tại có thể đứng ra."
Hàng chục người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nhưng lại không có ai ra đứng ra, những người cược Tiêu Khắc thắng, không ai trong số họ dám đứng ra công khai đắc tội Lạc Thịnh, chủ yếu là bọn họ không oán không thù với Lạc Thịnh, cho nên không cần thiết đắc tội Lạc Thịnh, vả lại Tiêu Khắc đã đánh tiếng với bạn bè của anh bảo họ đừng đứng lên.
"Tôi cược Tiêu Khắc, chi bằng tôi đứng ra để Lạc thiếu kính rượu và xin lỗi?"
Tất cả mọi người đều về hướng nơi âm thanh phát ra, muốn xem ai to gan như vậy dám đắc tội Lạc Thịnh, tất cả cũng tự động tách ra nhường đường, Mạnh Dương từ phía sau đám đông đi vào giữa, và Lục Vân Kính đi phía sau.
"Ồ, đây không phải là bạn trai...!của Lạc thiếu sao, à không đây là cha nhỏ của Lạc thiếu mới đúng." Tiêu Khắc giả vờ như không biết Mạnh Dương sẽ đến cười nói: "Cậu muốn nhận lời xin lỗi và rượu của Lạc thiếu?"
"Tôi có mặt ở trường đua và cũng đã cược đội anh thắng, theo thỏa thuận giữa hai người, tôi nghĩ tôi có tư cách làm người đại diện để anh ta kinh rượu và xin lỗi." Mạnh Dương lấy điện thoại của mình ra và đưa cho Tiêu Khắc và những người khác xem, cậu đúng là đã cược đội Tiêu Khắc thắng.
"Càng ngày càng thú vị, nếu không ai sẵn lòng thì để cậu thôi." Tiêu Khắc nhìn Lạc Thịnh nói: "Lạc thiếu là người có chơi có chịu, tôi nghĩ anh cũng không bận tâm đóii thương được kính rươu là ai đúng không?"
Từ khoảng khắc Lạc Thịnh nhìn thấy Mạnh Dương xuất hiện, sắc mặt của hắn càng khó coi, hai kẻ hắn chán ghét nhất bây giờ hợp tác để làm nhục hắn, hơn nữa còn ở trước mặt rất nhiều người, hắn nhất định không để bọn họ toại nguyện.
"Nào, để tôi rót rượu cho Lạc thiếu." Tiêu Khắc nói lớn: "Đến, ta tới cấp cho lạc ít rót rượu.
Tiêu Khắc lớn tiếng nói, sau khi rót cho Lạc Thịnh một ly rượu đầy đưa đến trước mặt hắn nói: "Mời, Lạc thiếu."
Lạc Thịnh tiếp nhận ly rượu trong tay Tiêu Khắc, sau đó âm tàn nhìn Mạnh Dương.
Mạnh Dương cũng trào phúng nhìn Lạc Thịnh cười khẩy.
Lửa giận trong lòng Lạc Thịnh đã như núi lửa phun trào, hắn dùng sức đập ly rượu xuống sàn, sau đó đi về phía Mạnh Dương.
"Lạc thiếu" Tiêu Khắc đặt tay lên vai Lạc Thịnh, nhìn hắn hỏi: "Anh đang làm gì? Không chịu nhận thua sao? Anh đừng quên chính anh đồng ý thỏa thuận, nếu như anh trở mặt người khác sẽ xem thường, về sau còn ai dám cá cược với anh nữa?"
Lạc Thịnh túm lấy cổ áo của Tiêu Khắc hung hãn nói: "Đứng gấp, sắp đến lượt của ngươi."
Lạc Thịnh dự định dựa theo thứ tự từ yếu đến mạnh dạy dỗ Mạnh Dương cùng Tiêu Khắc, hắn dùng sức đẩy Tiêu Khắc sau đó tiếp tục đi về phía Mạnh Dương, giơ nắm đấm dùng sức đấm vào mặt Mạnh Dương.
Khoảng khắc Lạc Thịnh vươn nắm đấm về phía Mạnh Dương, tất cả đèn đột nhiên tắt, sau đó có tiếng nữ sinh thét lên, âm thanh chai rượu và ly vỡ vang lên, nhiều người xô đẩy nhau bất mãn lên tiếng, quán bar rơi vào mảnh hỗn loạn.
Sau khi Mạnh Dương bị Lạc Thịnh đấm một quyền, dùng sức đá một cước vào bụng hắn, Lạc Thịnh không phòng bị quỳ trên mặt đất, trong bóng tối Mạnh Dương chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mạnh Dương nắm lấy tóc Lạc Thịnh và đá hắn một cách thô bạo.
Bởi vì Tiêu Khắc đã giở trò với mạch điện và camera giám sát, cho nên Mạnh Dương có thể yên tâm tẩn Lạc Thịnh một trận trước.
Lạc Thịnh bởi vì đau đơn kịch liệt mà không thể cất tiếng, sau đó dốc hết sức lực đứng dậy đánh trả, trong bóng tối hắn hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng với tốc độ nhanh nhất hắn vươn tay tóm lấy người trước mặt rồi nhào tới.
Nhân viên bảo vệ từ vòng ngoài hét lớn trấn an mọi người, đồng thời nhấn chuông báo động, nhưng đám đông vẫn hỗn loạn, và sau đó đèn đột nhiện bật sáng.
Dưới tình huống có thể nhìn thấy, những người vừa rồi hoảng loạn trong bóng tối thấy nhẹ nhõm và bình tĩnh hơn nhiều, sau đó bọn họ nhìn thấy Lạc Thịnh và Tiêu Khắc đang đánh nhau, bạn bè bọn họ lập tức chạy đến giúp đỡ, sau đó liền trở thành một đám người đang đánh nhau, vừa may lực lượng bảo vệ hùng hậu đã chen vào đám đông ngay tức tách nhóm người đang đánh nhau ra.
"Mạnh Dương, Mạnh Dương!" Lục Vân Kính trổ tài diễn xuất, giả vờ ôm lấy Mạnh Dương đang giả vờ ngất hét lên.
"Cậu không sao chứ?" Một vệ sĩ cúi xuống giúp Mạnh Dương đứng dậy, lúc này những người khác mới chú ý Mạnh Dương đang ngã trên sàn không có phản ứng gì, giống như cậu đã ngất đi.
..........................................!
Lạc Tu đang họp video với nhân viên ở công ty nước ngoài trong văn phòng của mình, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, anh liếc nhìn rồi kết nối.
"Lạc tổng, vừa nhận được cuộc gọi từ quản lý của một quán bar, nói rằng đại thiếu gia và Mạnh Dương thiếu gia đang đánh nhau trong quán bar, Mạnh Dương thiếu gia bị đại thiếu gia đánh ngất, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện!"
Lạc Tu đột ngột đứng dậy và bước nhanh ra ngoài.
.
Truyện Ngược
Trong một quán bar cao cấp nào đó ở thành phố, hội con nhà giàu tụ tập đánh nhau, cảnh tượng hỗn loạn thậm chí khiến một số người bị thương, ngay cả cảnh sát cũng được điều động đến bao vây quán bar, những người bị thương được đưa đến bệnh viện.
Phóng viên nghe tin đều kéo đến, nhưng chuyện này có quá nhiều con nhà giàu bị liên lụy trong đó, cho nên khẳng định không cách nào bị lôi ra, sự việc rất nhanh sẽ bị xuống.
Sau khi Lạc Tu xuống xe bên ngoài bệnh viện, bước nhanh vào tòa nhà, sau đó đi thang máy lên tầng nơi Mạnh Dương bọn họ đang ở.
Vu Quân Thần vì ở gần nên rất nhanh đã đến, hắn đứng trước cửa phòng bệnh Lạc Thịnh, vừa lúc chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, bất giác quay đầu lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy Lạc Tu dẫn theo người đi đến, hắn lên tiếng: "Lạc thúc thúc, Lạc Thịnh đang ở..."
Vu Quân Thần vẫn chưa nói xong, Lạc Tu đã dẫn người đi ngang qua hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn.
Vu Quân Thần sửng sốt, sau đó nhìn thấy Lạc Tu đi vào phòng bệnh của Mạnh Dương, những người khác thì canh gác bên ngoài.
Lục Vân Kính nhìn thấy Lạc Tu đẩy cửa bước vào, lập tức đứng lên kêu: "Lạc tổng"
Lạc Tu nhìn Mạnh Dương đang nằm trên giường bênh, khóe miệng nhìn thấy một vết thâm tím rõ ràng, cau mày sau đó nhìn Lục Vân Kính nói: "Cậu về trước đi."
"Vâng" Lục Vân Kính có chút sợ hãi Lạc Tu, sau đó tặng cho Mạnh Dương một ánh mắt bảo trọng rồi nhanh chóng rời đi.
Mạnh Dương nhìn Lạc Tu, sau đó nhỏ giọng gọi: "Lạc thúc thúc."
Lạc Tu mắt mắt lại hít sau một hơi, sau đó đi đến giường bênh ngồi xuống, nhìn Mạnh Dương nói: "Còn những chỗ khác có đau không?"
Trên đường đến Lạc Tu đã biết kết quả xét nghiệm và tình trạng của Mạnh Dương, anh biết ngoài khóe miệng bị thương trên người còn bị giẫm vài cái, nhưng do hiện trường lúc đó quá hỗn loạn, Mạnh Dương lại ngất dưới đất, cho nên anh không yên tâm vẫn muốn hỏi lại.
"Trên người bị giẫm vài cái, còn đau một chút, nhưng không có thương tích gì nghiêm trọng." Mạnh Dương cố ý để Lạc Thịnh đám một cái, vả lại cậu cũng tránh được một phần lực đạo của Lạc Thịnh, nhưng thương thế của Lạc Thịnh so với cậu còn nghiêm trọng hơn, nếu hắn một chút cũng không sao thì thật phi lý.
"Đầu có đau không?" Đây là điều Lạc Tu không yên tâm nhất.
"Đầu không đau." Mạnh Dương nhìn Lạc Tu hỏi: "Lạc thúc thúc, chú tức giận sao?"
"Tại sao lại đánh nhau với Lạc Thịnh?" Lạc Tu nhìn Mạnh Dương hỏi.
"Cậu ta dùng roi quất em, còn làm nhục em.
Em tức giận cho nên cố tình gây chuyện với cậu ta, cũng muốn làm nhục cậu ta." Mạnh Dương nửa thật nửa giả nói.
"Nếu cậu có thể đánh thắng thì cứ đánh hắn để trút giận, nhưng rõ ràng biết đánh không lại, tại sao không mang theo vệ sĩ? Hoặc nói với tôi, tôi tự nhiên sẽ có cách giúp cậu trút giận."
"Em, em lần sau sẽ mang theo vệ sĩ." Mạnh Dương nắm lấy tay Lạc Tu, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn anh rồi nói: "Chú đừng tức giận, em đảm bảo sẽ không bao giờ như thế này nữa."
Lạc Tu nhìn vào mắt Mạnh Dương, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, quả thực anh có chút tức giận vì Mạnh Dương lỗ lãng khiến chính mình bị thương, nhưng nhìn vào đôi mắt này, trong lòng anh chỉ còn cảm giác bất đắc dĩ muốn tức giận nhưng không thể nào tức giận.
Lạc Tu gọi bác sĩ đến và hỏi lại tình trạng của Mạnh Dương, ban đầu anh muốn Mạnh Dương ở lại bệnh viện một đêm, nhưng Mạnh Dương nhất quyết muốn trở về ngủ, không muốn ở lại bệnh viện, Lạc Tu chỉ có thể đưa cậu về nhà.
Lạc Tu nhờ người mang đến một tấm chăn sạch sẽ, sau đó quấn Mạnh Dương vào trong chăn, bế cậu lên, đưa cậu rời khỏi bệnh viện.
Vu Quân Thần đã xem qua tình trạng của Lạc Thịnh và đã nói chuyện với hắn, biết rằng vết thương của hắn mặc dù nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương ngoài da, cho nên cũng yên tâm được phần nào.
Vốn dĩ hắn cũng muốn đến thăm Mạnh Dương, nhưng những người canh gác bên ngoài không cho hắn vào, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài hành lang chờ đợi.
Hắn nghĩ rằng Lạc Tu nhất định sẽ đến thăm Lạc Thịnh, sau khi Lạc Tu ra ngoài, hắn có thể đi vào thể hiện một chút sự quan tâm của mình đối với Mạnh Dương.
Khi Vu Quân Thần nhìn thấy Lạc Tu đi ra, hắn định đi tới nói chuyện, nhưng hắn lại nhìn thấy Lạc Tu ôm Mạnh Dương, Mạnh Dương cũng nhìn thấy hắn, hai người nhìn nhau, Lạc Tu cứ như vậy ôm Mạnh Dương bước qua Vu Quân Thần, hoàn toàn như thể không hề nhìn thấy sự tồn tại của Vu Quân Thần.
"Lạc thúc thúc, Mạnh Dương!" Vu Quân Thần nhìn thấy Lạc Tu đi qua cửa phòng Lạc Thịnh, muốn đuổi theo để ngăn họ rời đi, nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại, vả lại sau khi bị vệ sĩ dùng ánh mắt chặn lại, hắn cũng không dám gọi nữa.
Cho đến khi vệ sĩ cũng rời đi, Vu Quân Thần vẫn đứng đó, một lúc sau mới định thần lại, thầm nghĩ Lạc thúc thúc đến thăm Mạnh Dương trước cũng không sao, nhưng ông ấy còn không thèm đến thăm Lạc Thịnh một chút, cứ như vậy ôm Mạnh Dương rời đim chẳng lẽ trong cha Lạc Thịnh, ngay cả đứa con ruột còn không quan trọng bằng Mạnh Dương?
Sau khi Lạc Tu ôm Mạnh Dương lên xe, Mạnh Dương rút vào vòng tay của Lạc Tu, Lạc Tu cho rằng cậu cảm thấy bất an, cho nên ôm chặt lấy cậu.
Về đến chủ trạch, Mạnh Dương tự mình đi tắm rửa, sau khi từ phòng tắm đi ra, cỏi bỏ áo choàng tắm, nằm nghiêng để Lạc Tu giúp cậu bôi thuốc lên vết bầm tím.
Làn da Mạnh Dương trắng nõn, cho nên những vết bầm này vốn không xem là nghiêm trọng, nhưng lại đặc biệt bắt mắt, Lạc Tu nhìn những vết bầm này không khỏi cau mày.
Mạnh Dương đưa tay vuốt lông mày đang câu lại, nhìn anh nói: Thật ra em không đau."
Ban đầu Mạnh Dương muốn giả vờ đáng thương, khiến cho Lạc Tu càng thêm tức giận Lạc Thịnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mày đang cau lại của Lạc Tu, cậu đã không thể mở miệng thốt ra những lời giả vờ đáng thương.
Lạc Tu nhìn vào đôi mắt Mạnh Dương, ánh mắt song phương quấn vào nhau.
................................................!
Ngày hôm sau, Lạc Tu và cha Tiêu Khắc gặp nhau, hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, còn về phần đã nói những gì, cũng chỉ có hai người họ biết.
Cũng may những người bị thương đều là vết thương ngoài da, dưỡng thương vài ngày sẽ khỏi, cho nên việc này rất nhanh đã bị ém xuống, đôi bên cũng không tiếp tục truy cứu.
Thương tích của Lạc Thịnh nghiêm trọng hơn những người khác, trên người và mặt hắn đều có vết thương, vết thương trên người hắn là do Mạnh Dương dùng chân đá, còn vết thương trên mặt là do Tiêu Khắc dùng quyền đấm, cho nên cũng chỉ có hắn phải nằm viện ba ngày mới được xuất viện.
Ông ngoại Lạc Thịnh và bạn bè đều đến thăm hắn, bạn bè Lạc Thịnh tỏ vẻ tức giận nhất định phải báo thù, trong khi ông ngoại Lạc Thịnh lại khuyên hắn tạm thời nhẫn nhịn.
Thời điểm Lạc Thịnh xuất viện, Lạc Tu cho người đón Lạc Thịnh trở về chủ trạch, Lạc Thịnh cho rằng Lạc Tu muốn hỏi thắm thương tích của hắn như thế nào.
Lạc Tu ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, sau khi lạnh lùng nhìn Lạc Thịnh đang đứng trước mặt, anh đứng dậy đi tới đá vào đầu gối của Lạc Thịnh, Lạc Thịnh ngay lập tức quỳ trên sàn.
Lạc Thịnh chịu đựng cảm giác đau đớn, ngẩng đầu dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Lạc Tu.
"Mau xin lỗi nhận sai với Mạnh Dương, xin lỗi cho đến khi cậu ấy đồng ý tha thứ cho ngươi." Lạc Tu lạnh lùng nói.
"Tại sao con phải xin lỗi?" Lạc Thịnh gầm lên: "Thương tích của con so với bọn nó đều nghiêm trọng hơn, vả lại bọn nó cấu kết làm nhục con, con không yêu cầu bọn nó xin lỗi đã là rộng lượng rồi!
"Ngươi cũng biết cảm giác bị người khác làm nhục không dễ chịu sao?" Lạc Tu nhìn Lạc Thịnh nói: "Ta mua ngựa cho Mạnh Dương liên quan gì đến ngươi? Ngươi có tư cách hay quyền hạn gì làm nhục cậu ấy, còn dùng roi đánh cậu ấy?"
"Mạnh Dương là cái thá gì? Nó không xứng dùng tiền của nhà họ Lục!"
Lạc Tu dùng sức đạp ngã Lạc Thịnh trên mặt đất, lòng ngực Lạc Thịnh đau đớn, ánh mắt tối sầm, kém chút không thể tỉnh lại.
Lạc Tu nhìn Lạc Thịnh đang ôm lấy ngực nói: "Hiện tại mỗi một đồng tiền ở Lạc gia đều do ta kiếm, đồng ý để ai tiêu đó là việc của ta, ngươi cho rằng là con trai ta thì tài sản của ta nhất định sẽ cho ngươi kế thừa sao? Đây là lần cuối ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám chạm vào Mạnh Dương một lần nữa, ta sẽ đánh ngươi đến chết đi sống lại.
Nhanh xin lỗi Mạnh Dương, nếu Mạnh Dương không tha thứ cho ngươi, ngươi sẽ không được phép về chủ trạch!"
"Không về thì không về!" Lạc Thịnh từ dưới đấ bò dậy, căm tức nhìn Lạc Tu nói: "Dù sao nhiều năm như vậy con cũng không phải dựa vào người lớn lên, cho dù sau này người có cầu xin, con cũng sẽ không trở lại!"
Lạc Thịnh tức giận quay lưng bỏ đi.
Trong lòng Lạc Tu cười lạnh, Lạc Thịnh nói khá là khí phách, đầu tiên đừng nói hắn có thể thực sự làm được là không bao giờ trở lại Lạc gia, cho dù hắn có thực sự khí phách như vậy, Trình lão gia cũng không thể đồng ý.
Trình gia vẫn luôn dòm ngó tài sản Lạc gia, nhiều năm như vậy, họ đã suýt thành công.
Lạc Tu nắm chặt tay, anh không bao giờ buông tha Trình gia, anh nhất định phải kéo ngã bọn họ, sau đó để bọn họ nhận giày vò, khiến bọn họ hối hận cũng đã không còn kịp!
Quả nhiên Lạc Thịnh vừa đến Trình gia, đã nói với Trình lão gia hắn không bao giờ trở lại Lạc gia nữa, ngay lập tức Trình lão gia liền giáo huấn hắn.
"Con quá hồ đồ, những lời như vậy sao có thể tùy tiện nói? Đúng là ngu xuẩn." Trình lão gia đứng lên chắp tay sau lưng lo lắng đi lại: "Con đây chẳng khác nào đem thứ vốn thuộc về mình chắp tay nhường hết cho người khác, để cho người khác đúng như ý nguyện con biết không?"
"Chẳng lẽ phải ở trong căn nhà đó nuốt giận, không có tôn nghiêm tùy ý bọn hắn tùy ý nhục nhã sao?" Lạc Thịnh cắn răng nói: "Con không nuốt trôi cục tức này!"
Trình lão gia sầm mặt lại, vốn muốn tiếp tục giáo huấn Lạc Thịnh, để hắn nhìn rõ hiện thực, nhưng ông nhìn sắc mặt và tinh thần Lạc Thịnh, biết rằng mình không thể tiếp tục khích thích hắn, nếu không hắn sẽ càng phản nghịch.
Trình lão gia ngồi xuống, thở dài sau nói: "Con tuổi còn quá trẻ, rất nhiều chuyện bản thân còn chưa trải nghiệm, không hiểu được ba nhiêu khó khắn, cha con năm đó đã phải chịu đựng rất nhiều điều mà người bình thường không thể chịu đựng được mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nếu như con muốn chứng minh bản thân giỏi hơn cha mình, vậy thì con còn phải nhẫn nhịn hơn ông ấy, nếu như chỉ vì chuyện nhỏ như này đã không chịu nổi, thì sau này con khó làm nên chuyện lớn!"
Ngay cả Trình lão gia cũng phải thưa nhận ngoài năng lực khiến người khác phải kinh ngạc thì sức chịu đựng cũng vượt trội hơn người thường, đây cũng là chiếc khóa thành công của anh.
Lạc Thịnh nghiến răng nghiến lợi, mặc dù hắn hiểu rõ đạo lý ông hắn đang nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm.
"Mấy ngày nay, con nên bình tĩnh và suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ nói chuyện về chuyện này sau." Trình lão gia tử nói..