Ps :Bữa giờ mình bận sửa lại các chương cũ, chương này các bạn đọc tạm, mình sẽ chỉnh sửa sau.
Ps : Cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ.
Các bạn chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé.
Dùng xong bữa sáng, nhóm Mạnh Dương trực tiếp khởi hành đến viện hương liệu lớn nhất trong thành, các cuộc đấu giá hàng quý bốn mùa trong năm đều diễn ra ở đây.
Lâm Tùng Đài và Hứa Vọng Nhai, còn có những giáo viên khác của học viện điều hương Thánh Nhã đều đến đang uống trà trò chuyện.
Nhóm Vu Quân Thần đã đến, nhưng sắc mặt Hứa Vọng Nhai không tốt lắm, Vu Quân Thần và những người khác đều cúi đầu không nói.
Nhóm Mạnh Dương bước tới và chào hỏi giáo viên.
"Ngồi đi." Lâm Tùng Đài cười nói: "Ta nghe nói buổi đấu giá hương liệu ngày hôm qua, toàn bộ do Mạnh Dương bao hết?"
"Cũng không phải bao hết toàn bộ." Mạnh Dương cười đáp: "Ban đầu có một vài loại em không cần lắm cho nên không đoán giá, sau đó ngẫm lại xem như tạm thời không dùng đến, nhưng cứ giữ đó rồi cũng sẽ có lúc dùng đến, cho nên toàn bộ sau đó em đều đấu giá hết."
Lâm Tùng Đài và một vài giáo viên ngồi cạnh ông đều cười, nhưng Hứa Vọng Nhai và những giáo viên ngồi cạnh ông ấy ở bàn tròn kế bên sắc mặt không tốt lắm.
"Thầy, em làm như vậy hẳn không rước lấy phiền phức chứ?" Mạnh Dương cảm thấy không cần thiết che giấu thực lực của mình nhưng vẫn nên hỏi thì tốt hơn.
"Bây giờ em vẫn còn là học sinh, cần phải cố gắng thể hiện hết thực lực của mình, chờ đến sau này đã có danh tiếng thì nên nhớ chừa miếng cơm cho người khác." Lâm Tùng Đài nói
"Vâng, em đã ghi nhớ." Mạnh Dương cũng nghĩ như vậy, đối với cậu hiện tại quan trọng nhất là tạo nên danh tiếng, sau này mới có thể tham gia đấu giá cao cấp hơn.
"Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội, nếu đoán đúng giá thì em có thể mua được không?" Mạnh Dương hỏi
"Tất nhiên được." Lâm Tùng Đài đáp
"Cảm ơn thầy." Mạnh Dương vui vẻ nói cảm ơn
Âm thanh chiêng đồng vang lên, những cách cửa gỗ gấp ngăn cách bên trong và bên ngoài đồng loạt được đẩy ra, những người đủ điều kiện tham gia đấu gia đứng dậy đi vào, còn những người khác ở ngoài quan sát.
Những người đủ điều kiện tham gia đấu giá đều có thể dẫn một người vào làm trợ thủ và hầu hết mọi người đều mang theo trợ thủ, đều là những chuyên gia đấu giá dùng số tiền lớn mời đến.
Cũng có những người giống Lâm Tùng Đài đưa học sinh đến học hỏi và trải nghiệm.
Vu Quân Thần hiện là học sinh xứng đáng đào tạo nhất của Hứa Vọng Nhai, tất nhiên Hứa Vọng Nhai sẽ dẫn hắn theo và cùng, bất kể như thế nào ông nhất định phải bồi dưỡng Vu Quân Thần để Vu Quân Thần có thể giành được nhiều giải thưởng hơn, dù là trong học viên hay là ở hiệp hội đều muốn, như vậy ông mới có thêm tiếng nói.
Nếu Vu Quân Thần đọ không lại Mạnh Dương, Lâm Tùng Đài nhất định sẽ nhân cơ hội này để đè Đồng la âm thanh một vang, đem trong ngoài ngăn cách chồng chất cửa gỗ, toàn bộ bị đẩy ra, có cạnh tranh tư cách người đứng dậy đi bẹp ông.
Vòng đấu giá đầu tiên bắt đầu, nhóm hương liệu đầu tiên có hai loại, mỗi vòng chỉ có một người trong mỗi nhóm được tiến lên xác định chất lượng của hương liệu.
Vòng đầu tiên có loại hương liệu mà Hứa Vọng Nhai muốn, cho nên chính ông tiến lên xác định chất lượng hương liệu.
Ban đầu Bradley đi phía trước Mạnh Dương, nhưng đột nhiên quay người lại nói: "Cậu đoán trước."
Mạnh Dương không hiểu có gì tốt phải nhường, nhưng cậu cũng không muốn nhiều lời, chỉ gật đầu sau đó đi lên phía trước xác định chất lượng hai loại hương liệu.
Mạnh Dương chỉ ngửi một chút, thậm chí cũng không quan sát kỹ đã xác định xong quay trở về chỗ ngồi, suy nghĩ một lúc sau đó viết giá cả lên tấm bảng gỗ.
"Có tự tin không?" Lâm Tùng Đài hỏi
"Có" Mạnh Dương gật đầu đáp
Lâm Tùng Đài mỉm cười tiếp tục uống trà.
Sau khi bảng gỗ được thu hồi không lâu, nhân viên dõng dạc tuyên bố: "Hương liệu số , số do vị khách số giành được."
Lâm Tùng Đài cười càng tươi, Hứa Vọng Nhai ngay lập tức quy nhìn Mạnh Dương, bất giác nắm chặt tay, hương liệu số chính là loại ông đang cần.
Hương liệu hai vòng tiếp theo đều do Mạnh Dương giành được, sắc mặt nhưng vị khách mời tham gia đấu giá đều không tốt lắm, người theo dõi bên ngoài cũng bàn tán xôn xao vì kinh ngạc.
"Cậu thanh niên trẻ tuổi đó là ai? Lợi hại như vậy"
"Không nhìn thấy cậu thanh niên ngồi cạnh thầy Lâm Tùng Đài sao? Tám chín phần là học sinh được thầy Lâm Tùng Đài thu nhận, có thể được chuyên gia đẳng cấp thế giới nhận làm học trò chắc chắn phải có điểm vượt trội hơn người."
"Trong đó có không ít người là chuyên gia và cao thủ đấu giá, cậu ta một mình ra tay đánh bại hết những người này?"
"Không phải chỉ mới đến vòng thứ ba sao, bây giờ nói những lời này có phải quá sớm?"
Rất nhanh vòng thứ tư, thứ năm đã bắt đầu, Hứa Vọng Nhai vốn nghĩ rằng đợi sau khi ông lấy được hương liệu ông cần, sẽ để Vu Quân Thần đấu giá thử, dù đoán không chính xác, nhưng chỉ cần gần sát với định giá cũng xem như học hỏi, nhưng tình huống hiện tại, ông đã không còn ý định để Vu Quân Thần đoán thử nữa rồi.
"Thầy, em có thể mua hết toàn bộ hương liệu không?" Mạnh Dương sau trở về chỗ ngồi, nhìn Lâm Tùng Đài hỏi.
"Có gì là không thể chứ?" Lâm Tùng Đài nói
Mạnh Dương gật đầu tiếp tục viết giá lên bảng gỗ
Đến khi vòng thứ sáu kết thúc, một mình Mạnh Dương giành hết tất cả hương liệu trong buổi đấu giá mùa xuân năm nay, những người ngồi xem đều kinh ngạc, âm thanh bàn tán càng lớn hơn.
Vu Quân Thần cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hứa Vọng Nhai, sau đó cúi đầu suy nghĩ bắt đầu từ khi nào khứu giác của Mạnh Dương trở nên lợi hại như vậy.
Hứa Vọng Nhai trong lòng thở dài, mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn phải thừa nhận khứu giác của Mạnh Dương thực sự rất lợi hại, không chỉ khứu giác lợi hại, mà đối với kiến thức liên quan đến hương liệu cũng thông thạo ở một trình độ nhất định, cho nên mới có thể đấu giá chính xác như vậy.
Nhân viên để tất cả hương liệu vào hộp, sau khi Mạnh Dương xem qua, lại bắt đầu đóng gói.
Lâm Tùng Đài cầm một trong những chiếc hộp lên, ngửi hương liệu bên trong, trong lòng ngay lập tức kinh ngạc, những loại hương loại này nếu muốn ông đánh giá chất lượng ông cũng có phần không nắm chắc, thế mà Mạnh Dương lại có thể đoán được mức giá tương đương, bây giờ ông đã có thể hiểu được tâm trang của những người tham gia đấu giá.
Sau khi Mạnh Dương ký tên lên biên nhận, Lâm Tùng Đài mới đứng lên dẫn Mạnh Dương ra ngoài, những người đang theo dõi bên ngoài lập tức vây quanh họ.
"Lão Lâm không hổ là bật thầy đẳng cấp quốc tế a, thật sự là danh sư xuất cao đồ!()"
()Thầy giỏi có trò hay
"Chúc mừng thầy Lâm, lại nhận thêm một học trò thiên tài."
"Cảm ơn, cảm ơn." Lâm Tùng Đài vừa dẫn học sinh ra ngoài vừa chắp tay tươi cười nói cảm ơn, trước những lời chúc mừng này, trong lòng ông vô cùng đắc ý.
"Thầy Lâm, cậu học trò này của thầy khứu giác lợi hại như vậy, về sau thầy có định huấn luyện cậu ấy thành chuyên gia giám định hương liệu không?"
"Đúng vậy, khứu giác của cậu học trò này thực sự khiến người khác kinh ngạc cũng khiến người khác khâm phục, dưới sự bồi dưỡng của thầy, sau này nhất định sẽ trở thành một chuyên gia giám định hương liệu nổi tiếng khắp nước."
"Việc ở tương lai, tương lai mới biết được, bây giờ nói trước cũng không là gì, các vị xin đừng tâng bốc mà hại nó()." Trong lời nói của Lâm Tùng Đài vẫn giữ lại chút khiêm tốn.
()Khen ngợi quá mức khiến Mạnh Dương cảm thấy tự phụ kiêu ngạo
"Thầy Lâm, có thể dừng bước nói chuyện một chút không." Nhân viên quản lý của hương liệu thành cuối cùng cũng chen được đứng bên cạnh Lâm Tùng Đài hỏi
"Các em đến quán trà đối diện đợi thầy." Lâm Tùng Đài quay lại nói với học trò của mình, sau đó cùng nhân viên quản lý đi sang một bên.
Bradley khi đi ngang qua Mạnh Dương mỉm cười nhìn cậu nói: "Chúc mừng cậu, lần này có thể nói là hoàn toàn thắng lợi."
"Cảm ơn." Mạnh Dương bình tĩnh đáp
"Cậu..." Bradley vốn dĩ muốn hỏi Mạnh Dương tại sao lại lạnh lùng với hắn như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy có thể tính cách Mạnh Dương là như vậy, hắn mỉn cười nói: "Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại chúng ta có thể làm bạn, tạm biệt."
Đối với người không quen trước giờ Mạnh Dương vẫn luôn giữ thái đội như vậy, cho dù người đó có là chuyên gia điều hương nổi tiếng thế giới hay là người có danh hiệu thần tượng nước hoa được vô số người hâm mộ yêu thích, thì trong lòng Mạnh Dương không quen chính là không quen, cậu cũng sẽ không vì địa vị hay thân phận của Bradley liền vội vàng muốn tạo mối quan hệ với hắn.
Nhóm Mạnh Dương đi đến quán trà đối diện, trong khi những người khác vẫn đang bàn tán về năng lực của Mạnh Dương lợi hại đến mức nào, vả lại càng lúc càng có nhiều bàn luận.
Lần này cậu đúng là khiến Lâm Tùng Đài nở mày nở mặt, và cũng trong ngày này tạo dựng danh tiếng của mình.
Trong tương lai chắn chắn sẽ có người sẵn sàng trả giá cao để mời cậu giám định chất lượng hương liệu, mọi thứ bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Người của hiệp hội quản lý hương liệu thành muốn chiêu đãi một số doanh nhân và người nghiên cứu về hương liệu, hôm nay Mạnh Dương đặc biệt xuất chúng, quản lý hiệp hội hy vọng Lâm Tùng Đài có thể dẫn Mạnh Dương tham gia tiệc rượu, bỏi vì có một số doanh nhân muốn làm quen cậu.
Lâm Tùng Đài vẫn phải nể mặt hiệp hội quản lý hương liệu thành, cho nên không chỉ có Mạnh Dương mà cũng dẫn theo các học sinh khác.
Nhóm Mạnh Dương trở về quán trọ tắm rửa thay đồ, sau đó lên đường tham gia tiệc rượu, trong khi nhóm Vu Quân Thần đang xách vali chuẩn bị ngồi xe buýt đến ngoài thành, xuất phát về thành phố An Lạc.
Nhóm Vu Quân Thần đang chuẩn bị lên xe buýt nhìn thấy Mạnh Dương và nhưng người khác quần áo chỉnh tề đi ra, xem bọn họ như người trong suốt, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, chỉ đi lướt qua trước mặt bọn họ.
Mạnh Dương nhắn tin cho Lạc Tu, biết được anh cũng đến tham dự, thế là tâm trạng cũng không còn buồn chán nữa, đợi sau khi dự tiệc xong có thể cũng Lạc Tu về nhà.
Sau khi nhóm Mạnh Dương đi vào sảnh tiệc đã được Lâm Tùng Đài dẫn đi chào hỏi người của hiệp hội quản lý hương liệu thành, sau khi làm quen với những người này, tương lai cho dù nhóm Mạnh Dương không đem theo thư mời của hương liệu thành cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Rất nhiều doanh nhân đã đến trò truyện với bọn họ và bày tỏ ý muốn đầu tư cho Mạnh Dương, sau khi Lâm Tùng Đài cho họ biết thân phận của Mạnh Dương, họ ngay lập tức ngừng đề cập đến việc đầu tư.
Bọn họ chưa biết rõ về thân phận của Mạnh Dương đã vội vã nói muốn đầu tư cho cậu, đến họ cũng cảm thấy xấu hổ.
Mạnh Dương thật vất vả mới rời khỏi đám đông vây quanh, tìm kiếm bóng dáng Lạc Tu, sau đó nhìn thấy Lạc Tu đứng cách đó không xa đang nói chuyện với Bradley.
Bradley hơi quay đầu lại thì nhìn thấy Mạnh Dương đang đi về phía họ, hắn tưởng rằng Mạnh Dương đang tìm mình trò chuyện nên cứ nhìn Mạnh Dương.
Sau khi Mạnh Dương đến gần, khoác lấy tay Lạc Tu nhìn Bradley gật đầu, quay lại nhìn Lạc Tu hỏi: "Chú đến khi nào vậy?"
"Vừa đến khoảng hai ba phút." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương nói
"Vậy khi nào chúng ta có thể rời đi? Em hơi buồn ngủ." Mạnh Dương nói
Lạc Tu liếc nhìn thời gian nói: "Tôi đi chào hỏi bạn bè một lát, mười phút sau chúng ta về."
"Dạ." Mạnh Dương gật đầu
Bradley vẫn luôn nhìn bọn họ trò chuyện, một lúc sau mới định thần lại hỏi: " Lạc tổng, vị này là?"
"Đây là Mạnh dương người yêu của tôi, chúng tôi mới kết hôn không lâu." Lạc Tu trả lời
"Đã kết hôn rồi sao?" Bradley nhìn Mạnh Dương, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.
"Vậy em cũng đi nói một tiếng với sư huynh và thầy Lâm."Mạnh Dương nhìn Lạc Tu nói
Lạc Tu gật đầu
Mạnh Dương lại gật đầu với Bradley rồi quay lưng rời đi.
Ánh mắt Bradey vẫn luôn nhìn theo Mạnh Dương, cảm giác mất mác trong lòng đã thể hiện hết trên gương mặt, nhưng bản thân hắn vẫn không ý thức được điều đó.
Lạc Tu nhìn vẻ mặt của hắn, sau đó quay đầu nhìn bóng lưng Mạnh Dương, lập tức hiểu ra chuyện gì, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
", tôi đi chào hỏi bạn bè, chúng ta sẽ nói chuyện lần sau." Lạc Tu chịu đừng không vui trong lòng nói.
"Được." Lúc này Bradley mới che giấu cảm xúc trên mặt, nhưng cảm xúc trong lòng hắn vẫn không tốt lắm, thật ra hắn cũng không phải đã thích Mạnh Dương, chỉ là cảm thấy không dễ gì gặp được một người thú vị, hắn còn chưa bắt đầu hành động và xác nhận tình cảm của mình, thì đã để tụt mất cơ hội, điều này khiến hắn cảm buồn bã trong lòng.
Những bữa tiệc như thế này, Lạc Tu thường chỉ đến lộ mặt, mười phút sau Lạc Tu đã đưa Mạnh Dương rời đi.
Lạc Tu thấy Bradley vẫn nhìn Mạnh Dương, anh giơ tay ôm lấy Mạnh Dương rồi bước ra ngoài.
"Sao vậy?" Mạnh Dương cảm thấy anh có gì đó không ổn.
"Không sao, không phải em buồn ngủ sao? Đợi lát nữa lên xe ngủ." Lạc Tu cúi đầu nói bên tai Mạnh Dương, sau đó hôn lên mặt cậu.
Tuy rằng Mạnh Dương không biết tại sao phải cúi đầu nói với cậu câu này, nhưng cậu vẫn gật đầu.
Trong mắt của Bradley, Lạc Tu ôm Mạnh Dương, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên má cậu, hai người cứ thân mật như vậy cùng nhau rời đi.
Sau khi lên xe, Mạnh Dương ngáp vài cái, sau đó nghiêng người nằm trong lòng Lạc Tu, để anh ôm mình ngủ.
Mạnh Dương rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn Lạc Tu nhìn gương mặt say ngủ của cậu, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Trong lòng anh rất rõ sẽ có người bị Mạnh Dương hấp dẫn và phải lòng cậu, đó là chuyện rất bình thường, sau này sẽ càng nhiều thêm, dù sao cậu xuất sắc và xinh đẹp và còn trẻ như vậy, toàn bộ cơ thể cậu đều toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ.
Bradley nhỏ hơn anh mười tuổi, một độ tuổi phù hợp Mạnh Dương, mọi mặt của hắn cũng rất ưu tú.
Chỉ cần anh nghĩ đến Bradley thích Mạnh Dương thì anh đã cảm thấy tức giận, ngay cả anh cũng không biết là anh đang giận Bradley hay là anh giận bản thân mình không thể trê thêm mười tuổi, có lẽ là cả hai.
Lạc Tu hôn lên trán Mạnh Dương, anh không muốn giao cậu cho ai, cho dù có người phù hợp hơn xuất hiện, anh cũng không muốn buông tay, chỉ khi giữ cậu bên mình anh mới cảm thấy yên tâm..