Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 9 chương 10: ác linh khôi lỗi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có số tang thi này tham gia cũng không làm cho đại tế ti và quang minh kỵ sĩ sợ hãi.

Tác dụng lớn nhất của vong linh pháp sư thể hiện trong các đại chiến dịch quy mô, bọn họ có thể làm cho hàng ngàn thi thể sống lại tạo thành vong linh quân đoàn, hơn nữa làm cho nhưng người chết trận không ngừng mạnh hơn.

Số người chết ở nơi này dù sao cũng có hạn, không đến một trăm, La Thi Mị không tiếc sức lực sử dụng vong linh khôi lỗi thuật, nhưng trong mắt của hai đại tế ti lại là hành vi ngu xuẩn.

Không có lệnh của đại tế ti, quang minh kỵ sĩ chỉ vây quanh La Thi Mị tìm cơ hội bắt nàng, về phần các tang thi, đại tế ti sẽ tự ra tay xử lý, đối phó với tà ác chính là sở trường của tế ti.

Các tang thi từ trong phần mộ bò ra hanh động mau lẹ kinh người, quả thật là linh mẫn tựa như lang hổ, hoàn toàn nhìn không ra đó chỉ là những sinh vật chịu sự tổn thương nghiêm trọng về thân thể.

Dưới sự kích thích của tử khí, thân thể vốn đã bị vô số vi khuẩn kịch liệt phân hóa, những tế bào đã chết dưới tác động của vi khuẩn lại một lần nữa phát ra sức sống, thân thể hư thối rửa nát trở nên cứng cỏi hơn thân thể của người thường nhiều lần.

Bây giờ tang thi không phải do đại não chỉ huy, thân thể đã biến thành những sinh vật có sinh mệnh bình thường, nhưng quyền chi phối thân thể đã chuyển đến các sinh khuẩn trên người, bởi vậy các tang thi đã hoàn toàn không có lý trí, ngoài năng lực cơ bản ra thì không còn năng lực nào là của con người.

Vị tế ti lúc trước nói chuyện với La Thi Mị quay sang đồng bọn:”Hoắc Bá Đặc, những người bất hạnh này giao cho ngươi!”

Hắn cho rằng La Thi Mị triệu gọi các tang thi này chính là nhiễu loạn sự chú ý của mọi người để tìm cơ hộ đào tẩu, nên lập tức đưa ra quyết định, giao số tang thi này cho một người khác đối phó, tỏng khoảng thời gian này chính mình sẽ bổ sung thánh lực cho các quang minh kỵ sĩ.

“Vâng, Lan Đặc đại tế ti!” tế ti được gọi là Hoắc Bá Đặc lên tiếng, bắt đầu niệm kinh văn.

Số tang thi nhanh chóng tiếp cận vòng chiến. hoắc bá đặc không chút hoang mang, bởi vì thần thuật của hắn đã sắp hoàn thành:”Quang minh thần vĩ đại, xin hãy dùng lực lượng của người, trấn an những linh hồn đã bị khinh nhờn xao động, tịnh hóa tất cả các tội nghiệt – Thánh Quang Phổ Chiếu!”

Sau khi niệm xong chú ngữ, hoắc bá đặc giơ hay tay chỉa thẳng lên trên và giang ra, từ lòng bàn tay xuất ra hàng ngàn hàng vạn các tia bạch quang.

Bạch quang trúng vào người các tang thi, nhưng các tang thi cũng không có bị tịnh hóa giống như trong dự đoán mà chỉ là bị đình trệ một chút mà thôi chứ không có lập tức bị ngã xuống đất.

Hoắc bá đặc chưng hững. trong các cuộc chiến tàn khôc thì bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng, bởi vì hắn quá tự tin vào thực lực của mình nên bây giờ phải trả giá bằng cả tính mạng!

Một tiểu tang thi ở gần hắn đột nhiên tăng tốc, nhanh như tật phong, trong tay xuất ra lục quang chói mắt

Tia lục quang này nhắm vào hai mắt của hoắc bá đặc, và đó cũng chính là hình ảnh cuối cùng là hắn chứng kiến được.

Đầu lâu của hoắc bá đặc bắn lên cao, máu tươi từ cổ điên cuồng phun ra, mà thi thể vẫn duy trì tư thế đưa hai tay lên như cũ, nhưng thánh quang đã biến mất.

Tang thi giết chết hắn mặc một bộ dạ hành phục, xem ra khi còn sống hẳn là một thích khách.

Nhưng cho dù là có là chức nghiệp gì đi nữa thì hiện tại hắn cũng chỉ là một tang thi mà thôi, đã không cần phải phân biệt chức nghiệp nữa, nguyên nhân chính là do hoắc bá đặc khinh thường nên phải nếm mùi đắng cay.

Trong tay tang thi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một trủy thủ màu xanh biếc, hơn nữa hắn chỉ vừa mới thi triển, rõ ràng đó chính là tuyệt kỹ tất sát của thích khách!

Đây không phải là một tang thi bình thường mà là một tang thi có thể sử dụng các kỹ năng khi còn sống!

Tế ti Lan Đặc vốn đã nắm thế cục trong tay cũng không ngờ sẽ phát sinh ra biến cố như thế, đồng tử của hắn co rút lại:”Ác Linh Khôi Lỗi!”

Có một loại vong linh khôi lỗi đặc thù, dưới sự kích thích của tử khí, ngoài cường hóa ra thì đại não cũng sẽ được kích hoạt, trong thời gian ngắn ngủi khôi phục sinh cơ, mặc dù không thể nào có được cảm tình và tính chất nhưng các vũ kỹ được tu luyện ngày qua ngày đã trở thành bản năng của thân thể, khiến cho chúng có thể sử dụng các vũ kỹ mà khi sinh tiền luyện tập.

Loại vong linh khôi lỗi đặc thù này chính là Ác Linh Khôi Lỗi.

Không thể nghi ngờ, chúng nó cường đại hơn so với vong linh khôi lôi, thậm chí là rất nhiều! Ngay cả thánh quang phổ chiếu của đại tế ti cũng chỉ có thể làm cho nó bị thương bên ngoài mà thôi, chứ không có trực tiếp đánh bại được.

Nhưng đây chính là kỹ năng thần bí nhất trong các vong linh kỹ năng, trong lịch sử của tạp địch đại lục chỉ mới xuất hiện có ba lần mà thôi.

Mắt thấy một đại tế ti chết đi, mà ác linh khôi lỗi lại tiến đến với một khí thế hung hãn, các quang minh kỵ sĩ cho dù có thông qua huấn luyện cũng không thể nào trấn định được, thánh kỵ phong ma trận rốt cục xuất hiện một sơ hở.

Tâm thần các kỵ sĩ đại loạn, La Thi Mị sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, trong lúc chiến đấu nàng đã sớm dò xét ra được một kỵ sĩ có thực lực yếu nhất, xuất ra một khô lâu tấn công sau đó liền hướng đến kỵ sĩ đó.

Kỵ sĩ yếu nhất này chính là điểm đột phá của nàng.

Đáng tiếc, một cột ánh sáng và phút cuối lại vượt qua trước mặt, ngăn cản đường đi của nàng.

“Bảo trì đội hình!” Một tiếng quát uy nghiêm làm cho các kỵ sĩ như từ trong mộng tỉnh lại, Lan Đặc tế ti sắc mặt ngưng trọng:”Tuyệt không thể nào buông tha cho dị đoan, vong linh tà vật sẽ do ta xử lý!”

Cấp bậc trong tông giáo tài phán sở vô cùng sâm nghiêm, bọn kỵ sĩ không dám cãi lệnh, đem toàn lực chú ý vào La Thi Mị, nhưng dù sao thì khí thế hung bạo của các ác linh cũng tạo thành uy hiếp cho bọn họ.

Lan Đặc cấp tốc đọc chú ngữ, một cột sáng có đường kính ít nhất năm mươi thước từ trên trời giáng xuống, bao quang bãi tha ma – Thánh Quang Diệt Ma!

Từ điểm này có thể thấy được thánh quang phổ chiếu và thánh quang diệt ma là hai loại kỹ năng bất đồng, kỹ năng sau bá đạo hơn, vứt đỏ đi sự nhân từ ,Lan Đặc xem các ‘người bất hạnh’ này như các ‘vong linh tà vật’ nên xuống tay không hề lưu tình.

Dưới thánh quang phổ chiếu, ác linh đã bị trọng thương, nay thêm một kích của Lan Đặc, thân thể hóa thành bụi, chỉ còn lại mỗi bộ xương khô trụi lủi, dĩ nhiên cũng đã mất đi lực chiến đấu.

Lan Đặc dùng tay xuất ra một đạo bạch quang, đánh chết ác linh thích khách may mắn còn sống.

Đối với La Thi Mị mà nói, đây không phải là một tin tốt, bởi vì đa số các người chết này thì khi sống cũng không phải là cao thủ, lợi hại nhất chính là thích khách vừa ám sát ba đặc, cho dù là đã thành ác linh nhưng cũng không thể kháng cự lại được hai cao cấp thần thuật của đại tế ti, phải biết rằng thần thuật đối với lực lượng tà ác thì hiệu quả tăng lên rất nhiều.

Thấy đồng đội chết thảm, Lan Đặc vốn hữu biến bất kinh cũng trở nên tức giận:”Vong linh dị đoan, tội của ngươi càng nặng thêm rồi, sẽ vĩnh viễn không thể nào có được sự khoan dung của quang minh thần, địa ngục đang đợi ngươi.”

La Thi Mị không có lên tiếng, trong mắt nàng, đám tong giáo tài phán sở này luôn thích nói nhãm.

Nhưng, thần thuật của lão gia hỏa kia quả thật là khó giải quyết, không ngờ chỉ một lúc là có thể tiêu diệt tất cả các vong linh khôi lỗi, vất vả lắm mới tạo ra được một cơ hội, không ngờ lại bị hắn phả hỏng.

Trong chiến đấu nguyên bổn của La Thi Mị đã tiêu hao không ít, khu động ác linh cần tử khí nhiều hơn so với vong linh, hắc khí trên người nàng đã dần dần giảm xuống.

Lan Đặc cũng nhìn ra được La Thi Mị đã yếu đi, vung tay lên:”Đến địa ngục chuộc tội đi!”

Vừa ra lệnh, mười hai quang minh kỵ sĩ lập tức cầm trường mâu phát động một đợt tấn công mãnh liệt về phía La Thi Mị.

Dưới sự công kích của tháng kỵ phong ma trận, La Thi Mị chỉ có cách nào khác ngoài việc thúc dục tử vong long quyển để phòng ngự.

Nhưng cho dù sức lực của La Thi Mị đã giảm nhiều nhưng các chiêu thức của các quang minh kỵ sĩ củng không thể nào chiếm được thượng phong, trường mâu của bọn họ bị đẩy ra, một khô lâu từ bên trong hắc long quyển hiện ra tấn công, bạch quang trên người các quang minh kỵ sĩ dần dần yếu đi.

Hai tay Lan Đặc đã chuẩn bị xuất ra thần thuật, viện trợ cho bọn kỵ sĩ.

Nhưng chính vào lúc này, một cảm giác lạnh lẽo lướt qua yết hầu, thần lực của Lan Đặc rút đi như thủy triều, hai mắt hắn mở to, chỉ mơ hồ thấy có một bóng đen, vô thanh vô thức hướng đến phía các kỵ sĩ.

Thích Khách!

Không phải ác linh, mà là thích khách chân chính!

Hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, còn có người âm thầm mai phục, lại còn dám ra tay che chở cho một kẻ dị đoan chống lại tông giáo tài phán sở.

Lan Đặc muốn nhắc nhở bọn kỵ sĩ chú ý nhưng yết hầu đã đứt, không thể nào phát ra được thanh âm, lập tức thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Tế ti không kịp viện trợ, long quyển phong sau khi thả ra khô lâu thì không ngừng xâm nhập vào thân thể khiến cho bọn kỵ sĩ cực kỳ hoảng sợ.

Tử khí âm hàn cực kỳ, máu của bọn họ cơ hồ cũng muốn đóng lại, lập tức bị thương, thân thể cũng dừng lại.

Sau đó một bóng đen xuất hiện từ phía sau bọn họ như quỷ mị, chủy thủ trong tay xẹt qua yết hầu của một vị kỵ sĩ một cách vô tình.

Việc này quá đột ngột, các kỵ sĩ không hề phòng bị nên không thể nào tránh thoát vận rủi, đều được mời đi dùng trà với tử thần, chết một cách không minh bạch.

Ngay cả La Thi Mị cũng thấy ngây dại, nàng cũng nghĩ giống như Lan Đặc, nàng chưa bao giờ có người sẽ ra tay cứu mình.

Trước mắt là một người xa lạ, La Thi Mị có thể khẳng đinh là nàng cũng không có nhận ra, nhưng nàng lại có một cảm giác thân thiết dị thường.

Tháo mặt nạ bên ngoài xuống, thì ra là có mang mặt nạ, “Hắc, đã lâu không gặp, Thi Mị tỷ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio