Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 11 chương 7: minh vương trảm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đụng phải Ác Ma Nhị Trùng Xướng, tuyệt không thể ở vào giữa mà ngạnh kháng, nếu không thì chẳng nào ngồi chờ chết, nhất định phải chiếm được tiên cơ.

“Mau, giúp ta lấy tinh hạch bỏ vào để nhanh chóng đây tốc độ đến cực hạn mà tiến về phía trước!”

Nghe Hiên Viên Tam Quang hô tô những người khác có chút kinh ngạc, dùng tốc độ cao nhất đi tới, như thế thì chẳng phải là Thần Phong Hào sẽ trực tiếp va chạm với con sóng lớn đó sao?

Nhưng ở giữa biển thì Hiên Viên Tam Quang dù sao cũng là người có quyền nhất, nếu hắn bảo làm thế thì hẳn nhiên là có lý do, mọi người đối với sự chỉ huy của lão không hề nghi ngờ, mặc dù rất là kinh ngạc nhưng mọi người vẫn đư đấu hi vào trong trận, Thần Phong Hào nhất thời như được thần lực trợ giúp, đạp gió rẽ sóng.

Cứ như thế, khoảng cách với sóng lớn càng được rút ngắn, con sóng trước mặt cũng không có giảm tốc độ mà tiến đến trước mặt.

Con sóng cao hơn ba mươi thước tựa như là một con mãnh thú, trước mặt nó, Thần Phong Hào chẳng khác nào một con châu chấu, mọi người đều cảm nhận được một khí thế không thể kháng kỵ, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.

Nhưng Hiên Viên Tam Quang không phục, đối với một ma cờ bạc mà nói thì trước khi mở bài thì tuyệt đối không thể nhận thua.

“Để ta xem, đến tột cùng là chí tôn bảo hay là biết tam ba!”

Trong tiếng cười cuồng tiếu, hai bàn tay của hắn trong không trung run run, sau đó hét lớn một tiếng:”Khai!”

Ba viên xúc xắc bay ra, hợp thành một hàng ngang bay đến trước con sóng, càng lúc càng to ra, cuối cùng không ngờ lại hóa thành một con xúc xắc hơn mười thước.

Hiên Viên Tam Quang quả nhiên là có cá tính, đem tuyệt học của Hiên Viên gia tộc cải tạo lại thành chiếu thức có liên quan đến cuộc sống của mình.

“Ầm!” Vô kiên bất tối cự lãng. Phần dưới bị chặn lại, bị mất đi sự chống đỡ nên phần trên hạ xuống, khí thế hung hắng của con sóng lớn nhất thời giảm đi nhiều không còn như lúc nãy.

Xúc xắc cũng không thể chống đỡ được lâu lắm, nhanh chóng bị vỡ, nhưng nó đã hoàn thành nhiệm vụ.

Một con sóng lớn cao hơn ba mưới thước đã bị nó làm đứt đoạn thành hai luồng thủy triều cao khảng mười lăm thước, một với một không nhất định bằng hai, uy hiếp đã giảm đã rất nhiều.

“HA ha, xem ra ta cũng khá là may mắn!”

Hiên Viên Tam Quang vô cùng vui vẻ, Thần Phong Hào từ từ tiến đi, lướt qua các dòng nghịch lưu.

Linh Vân cô cũng hẩn trương, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nhưng cũng hết sức kịch tính, canh bạc lần này đã giành được chiến thắng, một chiến thắng đẹp.

Đôi tay nhỏ bé của nàng vỗ lên, tiếng cười trong như chuông bạc vang lên:”Sư phụ, chí tôn bảo! Người đã đổ được chí tôn bảo!”

Hiên Viên Tam Quang đắc ý nói:”Khà khà, nếu đánh cuộc với số mệnh thì trước giờ không ai thắng được sư phụ cả!”

Di chuyển nghịch lưu khoảng trăm thước thì Thần Phong Hào bắt đầu di chuyển xuôi dòng.

Những người có kinh nghiệm đều biết, khi di chuyển dọc xuống theo trường lưu với tốc độ nhanh rất nguy hiểm vì bất kỳ lúc nào mũi tàu cũng có thể chúi xuống, lao thẳng xuống biến sâu, vạn kiếp bất phục.

Ngực của Đông Phương Lộ đập liên hồi, hai mắt nhắm lai không dám xem nữa, có cảm giác như là kình phong đập vào mặt.

Kỹ thuật của Hiên Viên Tam Quang có thể gọi là ‘Nghệ Thuật’, khi Thần Phong Hào sắp chuối hẳn xuống thì nó vòng một đường cong hoàng mỹ, thay đổi phương hướng, vững vàng hướng ra xa.

Một thanh âm lớn vang lên ở phía sau điếc cả tai. Đó chính là do hai con sóng lớn va chạm với nhau. Hai bên không bên nào chiếm phàn hơn, đồng thời tiêu tán. Mặt biển nổi lên vô số bọt khí, vô cùng xinh đẹp, mà ở nơi giao nhau tạo nên một dòng xoáy có đường kính gần một km, các bọt nước trên mặt biển dần dần bị cuốn vào trong dòng xoáy.

Mọi người cảm thấy da đầu tê dại, nếu như vẫn còn ở chỗ đó thì Thần Phong Hào khẳng định là tan không còn manh giáp. Bên trong ác ma hải vực đã có rất nhiều chiếc thuyền cũng đã bị tan biến như thế.

“Ác ma chi khẩu!” Hiên Viên Tam Quang chỉ vào vùng nước xoáy nói:”Hành trình đầu tiên của ta cũng đã đụng phải nó, lúc đó có ba chiến thuyền buôn, lúc ấy có một chiếc gần vùng nước xoáy lập tức bị cuốn vào, hai chiếc thuyền khác lúc đó phải lập tức đưa tinh hạch vào để gia tăng tốc độ, khó khăn lắm mới có thể thoát nạn! Nếu như chúng ta đi chậm thì có thể thoát được con sóng lớn nhưng cũng sẽ bị ác ma chi khẩu nuốt trọn.”

“Mja!” Cổ Diêu không nhịn được mà mắng một câu, ác ma hải vực đúng là điều cổ quái gì cũng có, khó có thể đề phòng được.

Dòng xoáy kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nổi lên vào tiếng rồi chìm vào trong biển cả.

Lúc này con sóng thứ hai cũng kéo đến, Hiên Viên Tam Quang vẫn dùng phương pháp trước cho Thần Phong Hào tiến lên phía trước với tốc độ nhanh nhất.

Đến lúc cách con sóng không xa, Cổ Diêu lớn tiếng nói:”Lần này đến phiên ta!”

Hiên Viên Tam Quang là người lái tàu, đòi hỏi phải có được sức lực tốt nhất, nếu mỗi lần gặp phải con sóng lớn đều phải để hắn ra tay nữa thì không thể nào chịu thấu.

Thần Phong Hào tiến về phía trước một các vững vàng, Cổ Diêu tạm thời ngưng truyền đấu khí, nhảy lên cao, trong tay cầm một cây gậy màu đen.

Cây gậy kia nhìn không được đẹp mắt cho lắm, hay nói khó nghe hơn thì nó chẳng khác nào một thiêu hỏa côn bình thường, nhưng có điểm khác với bình thường là nó hơi cong hơi giống đao, nhưng ai ai cũng biết độ cong của đao quá ít cũng sẽ ảnh hướng đến lực khảm của đao.

Khi có đấu khí đưa vào thì cây hắc côn này liền khác hẳn.

Hắc mang nồng đậm xuất ra, không khí có chút ngưng trệ, Chiến Thiên có cảm giác cây thiêu hỏa côn kia so với Vô Phong Chi Nhận của mình còn trầm trọng hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Cổ Diêu dùng vũ khí, Bất kể là Hiên Viên Tam Quang, Chiến Thiên, Linh Vân, thậm chí là Đông Phương Lộ đã cũng học chung với hắn nhiều năm cũng mới thấy lần đầu.

Sự việc mới mẻ luôn hấp dẫn sự mong chờ của người khác, mọi người đều muốn biết Cổ Diêu khi sử dụng cây thiêu hỏa côn kia sẽ xuất ra chiêu thức gì.

Hắc mang ngày càng dài, cầm Khốn Long trong tay, trong lòng Cổ Diêu nổi lên một cảm giác hăng hái, cho dù trước mặt có là núi cao cũng phải bổ nó ra làm hai chứ đừng nói chỉ là một con sóng.

Kình lực tràn ngập toàn thân, không nhanh không chậm, Cổ Diêu hét lớn một tiếng, giơ cao khốn long chém xuống với khí thế vạn quân.

Cảm giác huyết mạch tương liên từ khốn long truyền đến Cổ Diêu, Cổ Diêu có cảm giác cây thiêu hỏa côn quái dị đao không phải đao này vô cùng thuận tay, thậm chí có thể nói là vũ khí vô cùng thuận tay, nó hiểu rõ ý định của mình, và trung thành chấp hành, đem nội lực của mình phát huy một cách tốt nhất.

Một đao mang hắc sắc hình bán nguyệt từ Khốn Long xuất ra, mang theo những thanh âm khó diễn tả bằng lời, tựa như là tiếng kêu của vô vạn ma quỷ, triều bái minh vương, Ác Ma Nhị Trùng Xướng đang hung hãn lập tức bị ép xuống.

Một con sóng lớn bị hắc mang cắt ngang như cắt đậu hủ, hiện ra một lỗ hỗng hình chữ V.

Hiên Viên Tam Quang thấy thế thì ánh mắt sáng ngời, lập tức điều khiến Thần Phong Hào tiến qua Thủy Hạp Cốc nhân tạo.

Nước bên cạnh Thủy Hạp Cốc dần dần tu bổ vào khôi phụ lại khoảng trống, nhưng chúng nó đã quá chậm, Thần Phong Hào đã xuyên qua nó đi đến một chỗ khác.

Nhảy xuống Thần Phong Hào Cổ Diêu hô lên:”Đổ Quỷ, rượu!”

Hiên Viên Tam Quang lập tức cầm hồ lô đưa cho hắn, Cổ Diêu tiếp nhận, ngửa đầu uống một hơi sau đó cười nói:”Sang khoái, sáng khoái, hà hà!”

Hiên Viên Tam Quang hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên cảm thán nói:”Tiểu tử nhà ngươi, rất tốt, so với lão đổ quỷ ta năm đó mạnh hơn nhiều!”

Tâm hồn thiếu nữ của Đông Phương Lộ cũng run động, Cổ Diêu hiện tại hào khí trùng thiên, hoàn toàn không còn bóng dáng của một tên bạo ngược cuồng xông vào nhà vệ sinh nữ năm nào.

“Lão chiến, ngươi cũng làm lài hớp đi!” Mắt thấy Hiên Viên Tam Quang và Cổ Diêu lần lượt biểu diễn, máu của Chiến Thiên đã sớm sôi trào, hắn không thể để cho hai người giành hết phần được.

Rượu cũng là một vật xúc tác rất tốt với việc cuồng hóa, Chiến Thiên sau khi làm vài hớp cũng tiến vào tình trạng cuồng hóa, kéo cự kiếm bổ về phía con sóng lớn.

Còn Cổ Diêu thì lại vuốt ve hỏa côn trong tay:”Khốn long a khốn long, hãy làm cho chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ!”

Chiêu thức vừa rồi là một trong nhữn chiêu thức của Thiên Ma Quyết – Minh Vương Trảm.

Chiêu này nhất định phải sử dụng đao để thi triển, lúc vừa mới ngộ ra Minh Vương Trảm, Cổ Diêu không biết phải nên sử dụng vũ khí gì, bèn sử dụng khốn long để thử, phát hiện được uy lực vô cùng lớn.

Tiếp theo sau đó Cổ Diêu tìm các thanh đao khác để thử thì phát hiện, chúng nó không thể nào chịu đựng nổi súc lực của minh vương trảm, dễ dàng bị hủy, cho dù có là bảo đao tốt cũng không thể nào chịu đựng nổi, nhưng Khốn Long lại hoàn toàn vô sự, cho nên nó trở thành vũ khí duy nhất của Cổ Diêu để sử dụng Minh Vương Trảm.

Còn nữa, khi hắn thi triển minh vương trảm thì hắn lại nghe được thanh âm khó hiểu kia:”Thả ta ra!”

Từ lúc sau khi ‘hợp thể’ với La Thi Mị giải trừ tẩu hỏa nhập mà thì Cổ Diêu không hề nghe được thanh âm đó nữa, Cổ Diêu cũng đã sớm quên nó đi.

Một ý nghĩa trong đầu hắn hiện ra --- Chẳng lẽ Khốn Long thật sự vây khốn long?

Không có khả năng, Cổ Diêu lắc đầu cho rằng đó là ý nghĩ hoang đường.

Long chính la thượng cổ thần thú, ngao du cửu thiên, không ai có thể khống chế làm sao bị nguy khốn trong hỏa côn nho nhỏ này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio